trên đường đi về tình cờ tôi gặp em
" Nếu tình cờ anh với em gặp mặt nhìn nhau ta biết vui hay buồn " thuộc lời bài hát "Yêu lại từ đầu" của ca sĩ Khắc Việt. Nội dung bài hát Yêu lại từ đầu "Yêu lại từ đầu" như lời tâm sự của một chàng trai khi vừa chia tay với người yêu. Tuy cả hai đã đường ai nấy đi nhưng trái tim chàng trai luôn hướng về cô gái từng giây từng phút.
Mềm lòng khi tình cờ gặp lại người cũ, tôi bỗng bị đòi cả trăm triệu sau một đêm mặn nồng Thứ năm, 29/08/2019 19:00 Bình luận Chia sẻ Có chút hơi men trong người, chúng tôi đưa nhau vào nhà nghỉ và quấn quýt không rời sau thời gian dài xa cách. Đê mê trong vòng tay tình cũ, tôi chết đứng khi thấy mẩu giấy để lại trên gối
Trên đường đi về tình cờ tôi gặp em Người con gái trên lầu cao sau hàng chậu hoa mười giờ ..Tí Ngọ Của Tôi - Bùi Kiên | St Hàn Châu | GIỌNG CA ĐỂ ĐỜI
Những người mang đến cho tôi niềm vui, hy vọng, để tôi thấy ý nghĩa của cuộc sống. Những mối tương quan làm tôi tổn thương, giúp tôi trưởng thành hơn. Và đôi khi có những người đến trong đời tôi như một vị khách lạ, mang cho tôi chút ủi an, bình yên và thức tỉnh tôi.
Trên đường đi học về, em gặp một phụ nữ vừa bế con vừa mang nhiều đồ đạc. Em đã giúp cô ấy xách đồ đi một quãng đường. Hãy kể lại câu chuyện đó. Lời giải chi tiết Một hôm, trên đường tan học về nhà, lúc gần đến cổng bệnh viện Nhi Đồng 1, em thấy một cô trạc tuổi ba mươi, tay bồng con, tay xách mấy túi đồ đạc lỉnh kỉnh, nét mặt lộ rõ vẻ lo âu.
Top 10 Site De Rencontre Ado. Đề bàiBài làm 1Tan học, tôi vội vã về nhà phụ giúp mẹ chuẩn bị bữa cơm trưa như lời mẹ dặn lúc sáng. Vừa mới ra khỏi cổng trường được một đoạn, tôi gặp một người phụ nữ trạc tuổi mẹ tôi, tay xách nách mang lại còn ẵm trên tay một em bé chưa đầy tuổi đang bước đi chậm chạp khó nhọc giữa cái nắng hè như đổ lửa. Thỉnh thoảng người phụ nữ ấy phải đặt hành lí lỉnh kỉnh xuống đường, thay đổi vị trí bồng bế em bé từ tay này sang tay kia, trông có vẻ mệt mỏi, khó nhọc lắm. Thấy thế, tôi bước nhanh đến bên cạnh lễ phép hỏi- Cô đi đâu ạ? Để cháu giúp cô một tay nhé!- Cô chào cháu! Nếu được cháu giúp thì thật quý hóa. Cô đi về cái xóm có cây đa cổ thụ trước mặt đấy. Cháu giúp cô một quãng thì còn gì bằng!Tôi vội nói ngay- Cháu cũng đi về xóm ấy đấy. Cô đưa hành lí cho rồi, cô ấy đưa hành lí cho tôi. Qua chuyện trò tôi mới biết, cô là dâu của xóm tôi, công tác ở Thành phố Hồ Chí Minh. Được tin mẹ chồng ốm nặng, chú ấy công tác ở dầu khí Vũng Tàu chưa kịp về nên một mình cô bế em bé theo chuyến xe tốc hành về thăm bà. Hai cô cháu vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ, chả mấy chốc đã đến nhà cô. Tôi trao lại hành lí cho cô, rồi chạy một mạch về nhà chuẩn bị bữa cơm trưa. Vừa chạy, tôi vừa nghe tiếng cô nói vọng đằng sau- Cảm ơn cháu nhé! Chiều qua nhà cô làm 2Vào buổi chiều hôm qua, khi em đi học về. Bỗng em thấy một người phụ nữ trên tay đang bế một em bé và xách nhiều đồ đạc. Em thấy vậy liền chạy tới nói với cô rằng- Cô ơi, cô có cần cháu giúp gì không? Cô bảo- Ồ may quá! Cô cảm ơn cháu nhé!Rồi cô đưa cho em một cái túi. Khi đi trên đường em trò chuyện với cô thì mới biết, cô là hàng xóm sát nhà em đi làm xa lâu rồi mới về thăm gia đình. Đi được một quãng thì đã tới nhà em. Em đưa lại túi cho cô và tạm biệt cô. Khi đã vào nhà em kể với bố mẹ việc em đã làm. Bố mẹ khen em làm 3Hôm nay, trên đường đi học về, trời nắng ơi là nắng. Đang đi bỗng em nhìn có một người phụ nữ, một tay bế một em bé gái xinh ơi là xinh, một tay thì xách biết bao nhiêu là đồ đạc Nào là làn đựng tã, nào là túi đựng thức ăn, nào là cặp lồng đựng cháo... mà trên đầu lại chẳng có cái gì để che cho em bé. Em liền chạy đến gần cất lời chào và hỏi thăm- Cháu chào cô ạ! Cô ơi, cô đi đâu giữa trời nắng thế ạ? Nhà cô còn xa không? Sao cô mang nhiều đồ thế? Cô để cháu xách giúp đồ cho, cháu cùng đi với cô nhé...Người phụ nữ vui vẻ nói- Cô chào cháu, cháu đi học về à? Cháu học lớp mấy rồi, nhà cháu ở đâu...Sau một hồi hỏi han, cô đã để cho em xách đồ giúp. Em đưa cho cô chiếc ô của mình để cô che cho em bé nhưng cô không chịu vì sợ em bị nắng, nhưng em cũng không chịu vì nghĩ rằng em bé còn nhỏ quá cần phải được chăm sóc cẩn thận hơn nên nhất quyết nhường ô cho em bé. Người phụ nữ xúc động nghẹn ngào nói “Cháu ngoan quá, cháu còn nhỏ mà đã biết giúp đỡ người khác như vậy thật xứng đáng là cháu ngoan Bác Hồ. Cô vô cùng cảm ơn cháu” Nghe câu nói của cô, tự nhiên em thấy lòng mình vui biết bao và thầm hứa sẽ mãi mãi là một người con ngoan, trò giỏi để đền đáp công lao sinh thành của bố mẹ và công ơn dạy dỗ của thầy trên suốt chặng đường, không chỉ có em mà cả người phụ nữ ấy trong lòng đều thấy tràn ngập niềm làm 4Một hôm, trên đường tan học về nhà, lúc gần đến cổng bệnh viện Nhi, em thấy một cô trạc ba mươi tuổi, tay bồng con, tay xách mấy túi đồ đạc lỉnh kỉnh, nét mặt lộ rõ vẻ lo âu. Chừng như cô ấy muốn qua đường mà không được vì dòng ôtô, xe máy cứ nườm nượp chạy không ngừng. Em vội đến bên cô và bảo- Cô ơi, cô có cần cháu giúp không ạ?- Ô may quá! Cháu giúp cô sang bên kia đường nhé ! Cô đưa em bé đi khám xách đỡ túi quần áo của bé rồi dẫn cô qua đường lúc đèn đỏ vừa bật lên. Nhân thể, em theo chân cô vào tận phòng nộp sổ khám bệnh. Lúc hai mẹ con cô đã ngồi yên trên ghế, em mới ra về. Cô nắm chặt tay và cảm ơn em đến nhà, thấy em tủm tỉm cười, mẹ hỏi có gì mà vui thế. Em kể lại chuyện vừa rồi cho mẹ nghe, mẹ xoa đầu em khen- Con gái mẹ giỏi lắm! Giúp đỡ người khác là điều nên làm, con ạ!Bài làm 5Con đường em đi học rất đông người qua lại, vì thế hàng ngày bố hoặc mẹ thường đưa đón em đi học. Hôm ấy, bố đi công tác xa, mẹ em lại bị ốm nên em phải tự đi bộ về phố trưa hôm ấy nắng chang chang. Nắng như trải lửa xuống mặt đường. Đang đi thì em nghe thấy tiếng khóc của một em bé ở đâu đó. Quay lại, em nhìn thấy phía xa có một người phụ nữ mồ hôi nhễ nhại, một tay bế con, vai khoác túi, còn một tay xách làn quần áo. Hình như cô ở xa về thăm quê. Chắc cô đã mệt vì vừa phải bế con, lại mang xách nhiều đồ đạc. Em bước thật nhanh lại gần rồi cất tiếng chào cô- Cô về đâu đấy ạ?- Ừ, cô đang muốn về xóm 1, xã Đức Lĩnh .- Cô nhẹ nhàng trả lời cô nói, em háo hức hỏi- Thế ạ, cháu cũng về xóm 7 đấy. Cô đưa cháu xách giùm chiếc làn này cho! Cô nhìn em bằng ánh mắt đầy trìu mến rồi bảo- Cảm ơn cháu! Cháu ngoan quá!Suốt dọc đường, em và cô nói chuyện vui vẻ. Đến lối rẽ vào xóm 1, em giúp cô xách làn vào nhà rồi mới đi làm 6Buổi chiều đi học về, thì em gặp một cô trẻ hơn mẹ em một chút. Trời nắng và oi nồng. Cô vừa bế con, vừa mang nhiều đồ. Cô vừa đi vừa thở hổn hển, mồ hôi nhễ nhại. Em đến gần và hỏi - Cô đi đâu về đấy? Cháu đi về cùng đường với cô. Cô để cháu mang giúp nhìn em cười và đưa túi cho em . Hai cô cháu vừa đi vừa trò chuyện rất vui. Em bé trên tay cười tít mắt lại. Nhà cô ở cách nhà em mấy căn nên em đi qua nhà cô rồi về làm 7Em vấn nhớ, sáng thứ hai tuần trước, trên đường đi học về. Chúng em đang nói chuyện rôm rả. Đến đoạn ngã ba thì gặp một cô chạc tuổi dì em. Nét mặt lấm chấm mồ hôi, cô ấy một tay đang bế em bé trai kháu khỉnh, một tay bên kia thì xách một cái túi to nhiều đồ đạc. Em đoán chắc cô ấy vừa xuống xe, chưa có người thân ra đón. Dưới trời nắng đầu hè, nhìn nét mặt của cô ấy đầy khó khăn, mệt mỏi. Em và Hà chạy lại- Cô ơi, cô mệt lắm phải không?- Ừ, cô vừa xuống xe... Nhà cô ở cuối đường này. Mấy cái túi này lỉnh kỉnh nhanh nhảu- Cháu cũng về cùng đường đấy. Để chúng cháu xách hộ túi cô nhìn hai chúng em, có vẻ tin tưởng- Ôi, thế thì hay quá. Hai cháu giúp cô nhé!Em xách cái túi nâu, còn Hà giúp cô xách cái làn nhựa. Cũng chẳng nặng đâu. Vừa đi vừa nói chuyện vui vẻ. Em bé xinh quá chốc chốc lại cười khanh khách vì chơi đùa với hai chị. Chẳng mấy chốc đã đến cuối đường. Chúng em chào cô ra về. Cô nhìn chúng em, nở nụ cười- Cô cảm ơn hai cháu! Hai cháu ngoan quá. Bài làm 8Tôi vẫn nhớ cái buổi chiều thu hôm ấy. Tôi và Nam cùng đi học về trên con đường quen thuộc. Đi được một đoạn, chúng tôi gặp một cô tuổi độ ba mươi ngoài, tay bồng em bé, em bé đang ngủ gà ngủ gật trên vai. Đã thế vai cô còn khoác túi, tay lại xách thêm cái làn to. Bởi vậy, cô bước chậm rãi, mồ hôi mồ kê nhễ nhại, trông thật ái ngại. Thấy thế tôi cất tiếng chào- Cô về xóm Tam San phải không? Cháu cũng về đó, cô đưa cháu mang giúp cô một ít em nói thế, cô mỉm cười, nhìn hai chúng tôi có vẻ ngại ngại- Cô đừng lo, chúng cháu xách được mà!Cô đồng ý. Tôi và Nam cùng nhau xách làn. Chiếc làn nhựa lỉnh kỉnh cũng không phải là nhẹ. Hai đứa tôi mỗi đứa một quai. Chúng tôi vừa đi vừa trò chuyện vui vẻ. Đoạn đường chẳng mấy chốc đã ngắn lại. Em bé vẫn ngủ khì trên vai cô. Mải nói chuyện, đã đến ngã ba. Cô bảo- Đến đây được rồi. Cô đứng đây chờ người nhà đến đón. Cô cảm ơn hai cháu. Hai cháu tốt chúng tôi chào cô trong lòng cảm thấy vui vui.
Trên đường đi về , tình cờ tôi gặp e . ngừi con gái trên lầu cao sau hàng chậu hoa 10 giờhoa 10 h nở đỏ rực rỡ thổi hồn chôn chân tôi đứng lặng câmlung linh màu mắt tóc mây vương nắng hạ , tôi cứ mãi mê nhìn nàng thẹn thùng 4 mắt nhìn nhaunàng cừi như mơ để hồn tôi ngẫn ngơko hẹn ko hò ngày nào tôi vẫn đến đưa mắt ngắm trên lầu cao mong gặp nàng tiên liệm rồi 1 hôm có bụi hoa 10 h trên cao lao vút vào tôi , nâng niu hồn hoa ép trong trang sách nhỏ tôi đã bít yêu lần đầu . 10h đã hiểu lòng tôi..!thầm đặt tên e .. tí ngọ là của riêng tôiđêm đêm về căn gác nhỏ ôm trọn vào lòng niềm nhug nhớ bâng khuângyêu ai ... thao thức bao đêm dài ..thương tiếc thật nhìu hẹn vs lòng gửi đến ngừi yêuthư xanh màu xanh ước hẹn .. bao lần mún gửi nhưng ngại ngùng thư viết vậy thôi ...xuân qua rồi nắng hạ vàng tôi về thăm nàng thăm họ hàng xa vắng ngày quahết 1 mùa hè rộn ràng tôi tìm đến ngừi con gái tôi thầm yêu dẫu rằng chưa nói 1 lờití ngọ của tôi trên lầu hoa đâu rồi sao nghe hoang vắng điều hiêu...trên ngôi nhà cũ phủ dây leo kín rào .. tôi bít kiếm phương trời nào .. 10 h đã nói hẹn nhau 10 h ở đâu ... tí ngọ h ở nơi đâu.....!
trên đường đi về tình cờ tôi gặp em