truyện không thèm yêu sếp
Tiêu Chiến: "Liệu em có còn yêu anh khi biết anh là thế thân?"Vương Nhất Bác: "Không, thứ tôi thèm muốn chỉ là thân thể anh." Nếu thích những truyện cùng thể loại, bạn có thể đọc thêm Thế Thân Thì Mãi Vẫn Là Thế Thân hoặc Bạo Quân Sủng Hôn Hằng NgàyThân mời các bạn
Vợ ông sếp thèm cặc phát điên - Truyện 18+ Tôi là Tùng, một sinh viên mới ra trường và được nhận vào một công ty máy tính để làm việc. Có thể nói tôi là một người khá là đẹp trai và to lớn. Tôi thường tập thể thao nên thân hình nhìn khá là ổn.
Đọc truyện Không Thèm Yêu Sếp Chương 20: Học luật tốt, đánh nhau cũng chả sợ ! Trước List chương Sau Toàn màn hình Nền đen Nền trắng Lúc Lục Tuân nói những lời này thì hai tay anh vẫn nhàn nhã đút trong túi, dường như chẳng coi người đàn ông trước mắt là gì, mà thái độ này quả nhiên đã chọc giận đối phương rồi.
Nơi không có hoa đào (Truyện ngắn) Thanh Thanh đáng yêu của tôi (Truyện ngôn tình) ĐỊA NGỤC TẦNG THỨ 19 / Chương 12: TẦNG 12 ĐỊA NGỤC (Truyện ma - Truyện kinh dị) Badboiz yêu đơn phương rồi _ Chap 24 (Truyện ngôn tình)
Ghi nhận của phóng viên VOV, đến sáng sớm nay (14/8 âm lịch), tại 2 tiệm bánh trung thu truyền thống Bảo Phương nằm trên phố Thụy Khuê vẫn có rất nhiều người xếp hàng để mua bánh. Càng về trưa, lượng người tới đây xếp hàng mỗi lúc một đông. Để đảm bảo trật
Top 10 Site De Rencontre Ado. Thể loại Ngôn Tình, Hiện đại, thanh xuân Vườn trường, Trọng Sinh, nam nữ luật sư, HE, Ngọt sủng, Hoan hỉ oan gia, Sắc Độ dài 94 chương + 1 ngoại truyện Tên khác Ứ thèm yêu sếp, Mới không cần cùng lão bản yêu đương Nguồn Tập [Phương] Văn Án Đời này chuyện khiến Tiền Duy hối hận nhất, Là cái năm 19 tuổi đó, cô đắc tội với “Ánh sáng của Học viện Luật” – tên thật Lục Tuân. Cô giúp cậu em trai song sinh của mình là Tiền Xuyên đào góc tường nhà Lục Tuân, cướp đi ánh trăng sáng trong lòng anh. Ai ngờ đâu một ngày kia Lục Tuân thành sếp lớn của cô, Tiền Duy chỉ có thể làm trâu làm ngựa để chuộc tội với anh. Lần này ông trời già cho cô cơ hội được quay lại năm 19 tuổi, hồi ức lại những năm tháng thanh xuân ở Học viên luật trước đây. Tiền Duy nói làm gì cũng phải vuốt mông ngựa Lục Tuân, phải bảo đảm anh và ánh trăng sáng sẽ thành người thân thuộc. Nhưng. . . Vì sao cô lại càng đắc tội với Lục Tuân thế này? Cứu mạng với! Cô chỉ muốn giúp ông chủ tương lai yêu đương, không phải muốn hẹn hò với ông chủ tương lai đâu!!! Tiểu kịch trường Tiểu Duy sau lưng nhiều lần oán giận sếp “Lục Tuân không có cuộc sống cá nhân sao? Cả ngày tăng ca tăng ca, anh ta không sợ tăng ca đến mức hỏng cả thận hả?” Cho đến một ngày Sếp lớn gọi cô đến văn phòng “Đêm nay đừng tăng ca, tới nhà tôi một chuyến.” Tiền Duy “…” Lục Tuân đạm nhiên cười cười “Một người sếp tốt không nên khiến cho nhân viên nghi ngờ, đêm nay để cho em tự xem xem, thận tôi hư hay không hư.” *Truyện có cảnh nhạy cảm, độc giả nên cân nhắc trước khi nghe.* Server A Nghe Truyện Audio PHẦN 1PHẦN 2PHẦN 3PHẦN 4PHẦN 5PHẦN 6 PHẦN 1|Chương 1 - 20 PHẦN 2|Chương 21 - 37 PHẦN 3|Chương 38 - 57 PHẦN 4|Chương 58 - 76 PHẦN 5|Chương 77 - 94 *HOÀN* PHẦN 6|*Ngoại Truyện* Server B Tải Về Nghe Offline Nội dung này đã bị hạn chế chỉ dành cho người dùng đã đăng nhập. Vui lòng đăng nhập để xem nội dung này. Server D Tải Về TRỌN BỘ zip Nội dung bị khóa Đăng nhập / Đăng ký để mua quyền truy cập vào nội dung này.
“Tôi là người có nội hàm, nói thật tướng mạo bên ngoài cũng không quan trọng với tôi lắm, chỉ cần mặt mũi dáng người vừa mắt là được rồi, quan trọng nhất vẫn là tâm hồn người ấy, như tôi đã từng nói rồi, tôi hi vọng bạn trai tương lai của tôi phải hiểu chuyện biết thời biết thể, phiền nhất là những người đàn ông có lòng chiếm hữu quá mạnh, sau đó cứ hở một chút là lại ghen, ghen ấy à, đối với tôi là chuyện quá ngây thơ, chẳng trưởng thành tí nào.”“…”Tiền Duy nghĩ ngợi rồi lại bổ sung thêm “Hơn nữa người ấy phải biết ăn nói, biết dỗ dành, dịu dàng không được mắng tôi, biết lên phòng khách thì cũng phải xuống được phòng bếp.” Cô xoa xoa cằm, ” Dĩ nhiên cũng phải biết nấu ăn nữa, ước mơ của tôi là khi tôi cảm thấy buồn bã, anh ấy có thể làm cho tôi cả một bàn ăn sắc hương đủ cả, à, còn nữa, anh ấy cũng phải biết chụp ảnh, để có thể chụp lại tất cả những khoảnh khắc xinh đẹp của tôi, anh ấy cũng phải hài hước nữa, là kiểu người biết khuấy động bầu không khí ấy, còn phải biết kiếm tiền, lại hào phóng, nhưng không được có chủ nghĩa đàn ông gia trưởng…”“Còn yêu cầu gì nữa không?” Chẳng biết có phải do cô ảo giác hay không, mà sắc mặt Lục Tuân cứ tối sầm cả lại.“Anh ấy nhất định phải theo đuổi tôi, tốt nhất là cũng phải mất mấy tháng, trước hết cứ để cho anh ấy cầu mà không được mấy tháng đi.”Lục Tuân có vẻ hoảng, ngay cả giọng anh cũng cao hơn không ít, gương mặt tam quan bùng nổ “Sao lại phải theo đuổi mấy tháng ??? Còn phải mong mà không được? ! Tại sao cậu lại hành hạ người ta như thế? !”Tiền Duy chẳng hiểu gì cả, nhưng ngẫm nghĩ một lúc, cô cũng bình thường trở lại, tám phần là vì Lục Tuân khổ cực theo đuổi Mạc Tử Tâm mấy tháng nhưng lại thất bại, nên giờ khó tránh khỏi có định kiến xấu với những nữ sinh muốn nam sinh theo đuổi mình mấy tháng.“Tôi muốn hưởng cái cảm giác được người ta theo đuổi điên cuồng không được sao?” Cô trợn mắt nhìn anh, “Cậu chưa từng nghe câu này sao? Trong tim mỗi người phụ nữ đều có giấc mộng làm công chúa, tôi cũng muốn ảo tưởng mình được người ta theo đuổi như trăng vây quanh sao, tôi cũng muốn trải qua thứ tình yêu được người mình yêu chết đi sống lại không phải tôi thì không được.” Tiền Duy ngẫm nghĩ, lại bổ sung, “Mà hơn nữa, đàn ông mấy người không phải thường nghĩ là nếu có một thứ quá dễ dàng thì sẽ không biết trân trọng, mà nếu khổ cực theo đuổi mấy tháng thậm chí mấy năm, thì sẽ coi người đó như nữ thần trong lòng, nếu theo đuổi càng vất vả, thì tình cảm giữa hai người sẽ càng bền lâu hơn.”“Chờ chút, không phải cậu từng nói, cậu chính là người mà người ta thổ lộ với cậu thì cậu sẽ không thích người ta đó sao? Vậy sao còn bắt người ta theo đuổi cậu mấy tháng? ? ?”“Chuyện đó à.” Tiền Duy dừng một chút, “Ừ nhỉ… Vậy tôi biết phải làm sao, con người tôi mâu thuẫn thế đấy. Chẳng lẽ tôi lại phải cô độc cả đời cho đến già ??? Nhưng cũng chưa chắc mà, không chừng sẽ có người thuộc trường hợp đặc biệt, ví dụ như tỏ tình thì tôi không thích anh ấy lắm, sau đó anh ấy lại điên cuồng theo đuổi tôi mấy tháng, thì tôi đồng ý.”“…” Lục Tuân cố kiềm chế bản thân, “Chẳng lẽ cậu thích cái kiểu theo đuổi điên cuồng đó hả? Thổ lộ trước mặt mọi người ấy à?”“À không, tôi không thích cái kiểu thổ lộ trước mặt mọi người hay thổ lộ theo kiểu khoa trương màu mè, tôi cảm thấy tỏ tình trước mặt hàng đống người thì lúng túng lắm, chuyện tình cảm tốt nhất vẫn nên riêng tư một chút, tôi thích cách theo đuổi của người lớn ngày xưa hơn, nước chảy thành sông năm rộng tháng dài.”Nét mặt Lục Tuân rất nghiêm túc “Cậu còn yêu cầu gì khác nữa không?”Tiền Duy lắc đầu “Tạm thời chỉ thế thôi, sau này nghĩ thêm sẽ bổ sung tiếp.” Cô tò mò nhìn thoáng qua Lục Tuân, “Mà cậu hỏi chuyện đó làm gì?”Lục Tuân đưa mắt sang hướng khác “Tôi thấy cậu lại thành người độc thân, thì nghĩ nếu có người nào phù hợp, tôi sẽ để ý giới thiệu cho cậu.”“Ừm… Cám ơn nhé!” Tiền Duy thầm nghĩ, xem ra cô hợp tác cho anh và Mạc Tử Tâm, mặc dù không thành công, nhưng phần tình nghĩa ấy Lục Tuân vẫn ghi tạc trong lòng , không phải sao, còn muốn có qua có lại muốn giới thiệu đối tượng cho cô nữa?“Cậu…”“Tiền Duy!”Lục Tuân vừa định mở miệng nói tiếp, nhưng lời chưa nói ra miệng, thì cái giọng oang oang của Lưu Thi Vận đã từ trên trời rớt xuống, Tiền Duy lần theo âm thanh vừa vang lên mà quay đầu lại, chợt nhìn thấy Lưu Thi Vận đang hấp tấp chạy về phía vì chạy nhanh quá, nên cô nàng vẫn đang thở hổn hển “Mãi mới tìm được hai người. Vừa rồi cuộc thi kết thúc, cũng chẳng biết mấy người chạy đi đâu nữa, tao đang có chuyện muốn tìm mày đây.”Tiền Duy không hiểu gì “Sao thế?”Lưu Thi Vận nháy mắt ra hiệu rồi nhìn thoáng qua Lục Tuân “Girls’ talk, chờ lát nữa về ký túc xá tao nói cho.”Đương nhiên Lục Tuân hiểu ẩn ý của Lưu Thi Vận, anh khẽ gật đầu với cô nàng, chuẩn bị rời Duy chợt gọi anh lại “À, đúng rồi, Lục Tuân vừa rồi cậu định nói gì với tôi thế?”Lục Tuân chỉ mím môi đáp “Không có gì.”***Tiền Duy đi theo Lưu Thi Vận trở về ký túc xá, còn chưa ngồi nóng mông, Lưu Thi Vận đã trưng ra gương mặt nịnh nọt đi rót cho cô chén nước, điệu bộ vô cùng ngoan như cún.“Nói đi, muốn tao làm cho mày chuyện gì hả?”Hiếm có khi nào Lưu Thi Vận lại tỏ ra ngại ngùng như vậy “Ừ thì, chuyện là thế này, tối mai Khoa kiến trúc Đại học A ngay bên và khoa chúng ta có buổi gặp mặt, là do hội học sinh của chúng tao đứng ra btổ chức, nghe nói cái nam sinh bên khoa kiến trúc đẹp trai lắm, tao cũng muốn tham gia…”“Mày muốn tao đi cùng mày hả?”Lưu Thi Vận khẽ gật đầu “Tao vừa nghe rồi, mày và Mạc Đào có phải đang hẹn hò thật đâu, mày cũng đang ế như tao thôi, mà buổi gặp mặt chất lượng thế này, mày nên đi cùng tao đi, không chừng lại có thể gặp được chân mệnh thiên tử thì sao ?!”“Nước chúng ta còn đang bước vào giai đoạn sơ cấp của chủ nghĩa xã hội, tao không có tâm trạng yêu đương, phải tiếp tục cống hiến xây dựng chủ nghĩa xã hội trước đã.”“Đây chính lối tư duy sai lầm đấy Tiền Duy! Chính là vì chúng ta đang bước vào giai đoạn sơ cấp của chủ nghĩa xã hội, nên mới càng phải yêu đương! Muốn xây dựng chủ nghĩa xã hội thì phải dựa vào điều gì? Nguồn lực lao động tươi mới! Mày chưa từng nghe người ta nói à? Vì đời sau của tổ quốc, hòa thượng ni cô cũng yêu đương! Ai nấy đều không yêu đương, thì xã hội của chúng ta sẽ trở thành đất nước dân số già với tỷ lệ sinh con cực thấp !” Lưu Thi Vận vừa nói xong, thì nhảy tới ôm vai Tiền Duy, “Đương nhiên, nếu mày nhất định không muốn yêu đương, thì cứ coi như đi theo giúp tao đi! Một mình tao tham gia buổi gặp mặt ấy, ngộ nhỡ đến lúc không có nam sinh nào thèm để ý đến tao, lại không có ai bên cạnh, thì xấu hổ bỏ mẹ, mày phải đi, ngộ nhỡ không ai thèm để ý đến tao, thì tao còn có mày bên cạnh, mà nếu mày không thấy hứng thú với chuyện đó thì càng tốt, tao nhìn trúng cậu chàng nào thì mày cũng sẽ không cạnh tranh với tao rồi lại thành màn kịch cẩu huyết khuê mật biến kẻ địch vì yêu!”Lưu Thi Vận thấy Tiền Duy chẳng mấy hứng thú, chỉ đành ra đòn đánh sát thủ “Thế này đi, tao nhịn đau, cho mày một tấm thẻ giảm giá dùng ở chuỗi khách sạn nhà tao! Sau này mày chính là khách VIP của khách sạn nhà tao, có thể thuê phòng bất cứ lúc nào! Giảm giá 30%! Chuỗi khách sạn nhà tao cũng mở mấy chi nhánh ở bên nước ngoài đấy, sau này nếu mày muốn đi đâu du lịch cũng có thể dùng nó được!”“Quyết định thế đi !!!!”***“Mặc váy màu hồng trông có đáng yêu hơn không?”“Hay mặc màu đỏ thì sẽ càng nổi bật hơn? Đánh vào thị giác đối phương hiệu quả hơn à? Sẽ để lại ấn tượng sâu hơn đúng không?”“Chờ chút, màu xanh tao nhã có đẹp hơn không?”Lưu Thi Vận gần như lôi hết váy của mình ra thử, trái thử một cái phải thay một cái, đổi đi đổi lại rồi hỏi ý kiến Tiền Duy nhiều lần, cuối cùng mới quyết định là sẽ mặc một chiếc váy dài màu trắng.“Mày thì sao, định mặc bộ nào?”“Tao á?” Tiền Duy chỉ chỉ chiếc áo khoác quạ đen đang treo trên cây móc áo, “Đương nhiên là mặc nó rồi.”“Cái áo đó quá xấu!” Lưu Thi Vận không thể chấp nhận, “Nào nào nào, để tao chọn cho mày một bộ.”“Mày thì biết cái gì? Tao phải mặc xấu, mới có thể tôn lên vẻ đẹp của mày! Mới có thể khiến mày mở mày mở mặt được chứ!”“Nói vậy cũng hợp lý phết nhỉ…”***Buổi gặp mặt lần này còn náo nhiệt hơn so với những gì mà Tiền Duy nghĩ, không phải kiểu gặp mặt làm quen đầy hình thức như cô đã tưởng tượng, ban tổ chức buổi gặp mặt này có những ý tưởng khá thú vị và độc đáo, họ đã chuẩn bị không ít những tiết mục tương tác giữa hai bên nam nữ, khiến bầu không khí và tiết tấu cũng coi như không nay Lưu Thi Vận đã chuẩn bị mọi thứ rất cẩn thận, còn cố ý trang điểm nhẹ, dáng người cô vừa cao lại gầy làn da trắng nõn, chiếc váy dài màu trắng càng làm nổi lên khí chất của cô, giờ phút này tuy chỉ đứng đó, cũng hấp dẫn không ít ánh mắt của mọi người, trong những ánh mắt ấy, tất nhiên cũng bao gồm cả chàng trai ưa nhìn nhất hội trường.“Anh ấy là Đường Luật, soái ca của khoa kiến trúc đấy, còn là thành viên đội bơi lội của trường nữa, nhìn dáng người tam giác ngược [1] cơ bụng tám múi đôi chân dài kia đi, đúng là đẹp đến mức khiến con người ta muốn phạm tội… anh ấy cũng là một trong mười soái ca của trường chúng ta đấy, tao đã tìm hiểu sở thích của anh ấy rồi… Ôi trời, anh ấy đang đi về phía này kia? Là đang đi tới chỗ chúng ta đúng không? Tao lo quá đi mất , này này này, tự nhiên muốn đi WC quá… khi nào căng thẳng là lại muốn đi WC…”[1] Dáng người tam giác ngược Đây được xem là loại thân hình có phần vai rộng hơn, nhỏ dần về phía eo và hông. Thông thường, loại hình cơ thể này chỉ xuất hiện ở những người đàn ông dành nhiều giờ để tập luyện thể Thi Vận vừa nhỏ giọng thầm thì, nam sinh kia càng bước tới gần hơn, cuối cùng dừng lại trước mặt Tiền Duy và Lưu Thi trai tên Đường Luật kia mặt mày khá hiền lành, khi anh ta lại gần bọn họ Tiền Duy mới nhận ra anh cũng khá cao, xem chừng cũng phải cao bằng Tiền Xuyên chứ không ít, đứng ngay trước mặt mình và Lưu Thi Vận cũng có thể tạo thành cái bóng che kín hai người họ.“Vốn là bị bạn bè kéo tới tham gia hoạt động lần này, anh cứ nghĩ nó sẽ nhàm chán lắm cơ, nhưng giờ thì thấy đến là quyết định đúng đắn.” Anh khẽ mỉm cười với Lưu Thi Vận, điệu bộ có hơi xấu hổ, “Quên chưa giới thiệu, anh là Đường Luật, sinh viên năm 3 khoa kiến trúc Đại học A.”Lưu Thi Vận vừa rồi còn lo lắng đòi đi WC một giây sau đã biến thành thục nữ, cô đưa tay lên khẽ che đi khuôn miệng, điệu bộ có vẻ căng thẳng và kín đáo, giọng lại càng dịu dàng như đang đeo máy biến ấm “Chào anh, Đường Luật, em là Lưu Thi Vận, là sinh viên năm hai khoa luật Đại học A .” Cô nói xong, còn thẹn thùng cúi đầu, ngại ngùng không dám nhìn thẳng vào đối phương, “Thật ra đây cũng là lần đầu tiên em tới một hoạt động thế này, mà cũng trùng hợp, em không từ chối được cô bạn thân nên đành theo cô ấy tới đây.” Cô nói xong, thì lại ra vẻ dịu dàng cũng có phần bất đắc dĩ quay sang nhìn thoáng qua Tiền Duy ? ? ? Này cô bản, kịch bản này phát triển theo hướng chúng ta chưa thảo luận thì phải? ? ?Đường Luật vô ý thức nhìn sang Tiền Duy một cái, hai người giới thiệu cho đôi bên quen biết, nhưng Tiền Duy nhận ra, tâm tư và ánh mắt của Đường Luật cứ dính chặt lấy Lưu Thi Vận, mọi câu hỏi của anh đều xoay quanh Lưu Thi Vận.“Bình thường buổi tối nếu em không tham gia những hoạt động thế này thì em sẽ làm gì?”Lưu Thi Vận lại che miệng cười dịu dàng “Em á, thường thì mỗi tối em hay hay luyện chữ, thỉnh thoảng thì chép Kinh Kim Cương [2], mỗi khi chép thì sẽ cảm thấy lòng bình yên hơn, tâm trạng sẽ trở nên bình thản, cảm thấy thói quen này sẽ giúp con người ta tu thân dưỡng tính. Không viết chữ thì em hay đọc sách, những thể loại sách như Walden’ [3] cũng sẽ khiến cho em cảm thấy tâm trạng rất thoải mái, thỉnh thoảng còn nghe nhạc nữa .”[2] Kinh Kim Cương là một bộ kinh quan trọng thuộc hệ Bát-nhã-ba-la-mật-đa kinh, được lưu truyền rộng rãi vùng Đông Á. Bộ kinh này bao gồm một cuộc đàm luận giữa Phật và tôn giả Tu-bồ-đề, và như đã thấy trong các bộ kinh Bát-nhã khác, nhiều đoạn văn được dùng để nhấn mạnh công đức khi hành giả trì tụng kinh này.[3] Walden là một tác phẩm của tác giả Henry David Thoreau, trong tác phẩm này ông đề cập đến việc bản thân đã từng sống một cuộc sống đơn giản và gần gũi với thiên nhiênTiền Duy ? ? ? Rõ ràng tối nào nàng ta cũng chùm chăn xem phim Hàn Quốc hay mấy show truyền hình giải trí Đài Loan mà? ? ? Tối nào cũng vừa xem vừa cười như phát rồ, xin hỏi trong lòng yên tĩnh với bình thản lúc nào vậy? ? ?Đường Luật hiển nhiên cực kỳ hài lòng với câu trả lời của Lưu Thi Vận, trên mặt anh thể hiện sự tán thưởng “Em thích nghe loại nhạc gì?”“Em thích nghe những bài nhạc piano cổ điển, thật ra em không hay nghe những bài nhạc thịnh hành hiện nay, vì luôn cảm thấy âm nhạc bây giờ có hơi đau đầu.”Có nghe lọt tai không cơ chứ ?! Tiền Duy nghĩ thầm, cô nào có thích nghe nhạc cổ điển, thứ cô thích không phải mấy bài hát đang thịnh hành bây giờ sao?Lần này sự vui mừng hiển thị trên gương mặt Đường Luật chẳng hề che giấu “Thật trùng hợp, anh cũng thích nghe nhạc cổ điển, em thích nhạc của ai nhất?”“Riêng em thì thích nhất những tác phẩm của Chopin, nhưng Bach và Mozart em cũng rất thích .”Nghe đến đó Tiền Duy đã chẳng còn sức mà chế nhạo nữa rồi, cô rất nghi ngờ, Lưu Thi Vận rốt cuộc đã từng nghe hết một bài nhạc piano hoàn chỉnh bao giờ chưa…Nhưng lần này Đường Luật nãy giờ vốn có chút câu nệ thì giờ đã hoàn toàn thả lỏng “Anh cũng thích Chopin! Đúng rồi, em có biết cuối tuần sau William D. T sẽ tới thành phố A của chúng ta mở buổi diễn độc tấu dương cầm không? Lần này anh ấy sẽ diễn tấu rất nhiều ca khúc của Chopin đấy! Em đã mua vé chưa?”Lưu Thi Vận ngẩn người, nhưng cô nàng phản ứng lại rất nhanh, trên mặt thể hiện rõ sự tiếc nuối “Vé mua khó lắm, em không giành được, thật đáng tiếc.”“Anh mua được rồi! Ba anh quen người làm trong ban tổ chức, anh sẽ mua giúp em thêm một vé, cuối tuần sau em có rảnh không? Nếu rảnh thì hai chúng ta cùng đi chung!” Chắc hẳn cũng cảm thấy bên trọng bên khinh là không đúng nên Đường Luật cuối cùng cũng nhớ ra Tiền Duy, anh ta quay đầu hỏi cô, “Tiền Duy này, em có muốn đi chung với chúng tôi không? Vé không thành vấn đề.”Tiền Duy liên tục xua tay “Không không, em không đi đâu, hai người đi đi!”Buồn cười! Tiền Duy mà đi, cô sẽ ngồi ngủ gật trong buổi hòa nhạc mất thôi !Nhưng hai người Đường Luật và Lưu Thi Vận vẫn đang tiếp tục bàn luận về sở thích nhạc cổ điển đầy hào hứng. Đường Luật cũng rất để ý tới cảm xúc của Tiền Duy, thỉnh thoảng cũng chuyển hướng câu chuyện để cô cũng có cơ hội phát biểu quan điểm của mình, nhưng trong lòng cô chỉ muốn nói, xin anh đấy, bỏ qua cho tôi đi… Tôi thực sự không có hứng thú một đồng nào với nhạc cổ điển đâu!Sở thích tao nhã ấy quả đúng là khiến con người ta khiếp sợ!
Ebook Không Thèm Yêu Sếp của tác giả Diệp Phỉ NhiênChuyện mà Tiền Duy hối hận nhất đời này,Là năm 19 tuổi ấy, đắc tội với “ánh sáng học viện Pháp luật”, tên là Lục giúp em trai Tiền Xuyên, đào góc tường Lục Tuân, cướp đi ánh sáng trắng của ngờ một ngày kia, Lục Tuân trở thành sếp của cô, Tiền Duy đành phải làm trâu làm ngựa mà chuộc này ông trời cho cô cơ hội trở lại năm 19 tuổi, ôn lại tuổi trẻ ở Học Viện Pháp luật trước Duy nói cái gì cũng phải dỗ ngọt Lục Tuân trước, đảm bảo hắn cùng với ánh sáng trắng kia của hắn trở thành một vì sao cô giống như đang đắc tội Lục Tuân càng lúc càng sâu?Cứu mạng! Cô chỉ muốn giúp sếp trên con đường tình yêu tương lai, cũng không phải muốn cùng sếp yêu đương đâu!_Tiểu kịch trườngTiểu Duy sau lưng nhiều lần oán giận sếp Lục Tuân không có cuộc sống cá nhân sao? Cả ngày tăng ca tăng ca, anh ta không sợ tăng ca đến mức hỏng cả thận hả?Cho đến một ngày ——Sếp lớn gọi cô đến văn phòng Đêm nay đừng tăng ca, tới nhà tôi một Duy ???Lục Tuân đạm nhiên cười cười Một người sếp tốt không nên khiến cho nhân viên nghi ngờ, đêm nay để cho em tự xem xem, thận tôi hư hay không hư.
“Chu thẩm phán à, anh xem có thời gian rảnh nào tới cưỡng chế thi hành vụ án tranh chấp năm ngoái của Hoành Phát đi chứ? Tôi cũng biết dạo này phòng thi hành án các anh rất bận rộn, xe cho người trong tòa án cũng không đủ dùng, nhưng những người trong cuộc như chúng tôi đang rất mong mỏi và quan tâm tới vụ án này, bao giờ bên các anh rảnh, phòng luật chúng tôi chấp nhận gọi xe…”“Bản kháng án lần trước đã bị bác bỏ, chúng tôi đã đưa ra quyết định sẽ cho bên bị đơn kháng cáo, phiên tòa tiếp theo có thể phải sang năm sau, để hai bên có đầy đủ thời gian chuẩn bị tài liệu tới phiên tòa xét xử.”Đã gần đến cuối năm rồi, không ít thành phần tri thức đã nghỉ sớm để về quê ăn tết, từ văn phòng vào đến thang máy càng ngày càng thưa thớt người. Phần lớn các doanh nghiệp đã chuẩn bị bước vào kỳ nghỉ tết, nhưng trong văn phòng luật sư Tinh Thành vẫn có những con người đang miệt mài vì công Duy đang ngồi cắn đầu bút trong tiếng điện thoại kêu réo không ngừng của các đông nghiệp xung quanh, cứ đợi rồi lại đợi, cho đến khi trong phòng dần trở lại yên tĩnh, những đồng nghiệp đã lên tòa án hoặc ra ngoài gặp khách hàng, trong văn phòng lớn như vậy chỉ còn lại vài em thực tập sinh, lúc này cô mới tự động viên bản thân, sau đó lén lén lút lút lách mình đi tới văn phòng của Lục không may, Lục Tuân đang nghe điện của một vị khách ở Mỹ, Tiền Duy rất thức thời ngồi xuống bên cạnh, ngoan ngoãn như gà chờ đợi Lục Tuân nghe xong cuộc gọi phòng của Lục Tuân ở hướng nam, vì thế ánh nắng mùa đông có thể chiếu thẳng vào phòng, xuyên qua chậu cây dưới đất hắt lên gương mặt trắng ngần của anh, tạo thành một cái bóng mờ dưới sống mũi cao thẳng tắp, giữa hai cánh môi mỏng đẹp đẽ đang phát ra thứ tiếng anh giọng mỹ vô cùng lưu loát chuẩn đàn ông ấy phong độ chín chắn, anh tuấn ngời ngời, dường như chẳng thể tìm được yếu điểm nào trên con người anh, chỉ là mấy sợi tóc đang dựng đứng trên đầu kia, đều đang tỏ rõ sự khác biệt của riêng nó. Tiền Duy nhớ lại vài ngày trước cô từng nghe mấy nữ sinh thực tập bàn tán về Lục Tuân trong wc nữ, ” Đến cái gáy của Lục Par cũng đẹp trai nữa, dù anh ấy có lẫn giữa đám đông thì ai cũng nhận ra ngay” .Gáy Lục Tuân có đẹp không thì cô không biết, nhưng cô không thể phủ nhận, với gương mặt đó của Lục Tuân, dù là bản thân cô quen anh đã nhiều năm, theo lý mà nói dù có mê cái đẹp thế nào thì cũng miễn dịch với sắc đẹp của anh rồi, nhưng trong khoảnh khắc này khi bất ngờ chứng kiến cảnh đó, thì gương mặt ấy vẫn có lực sát thương cực mạnh. Giờ này Lục Tuân đang đeo một chiếc kính viền vàng, trong lúc nghe điện thỉnh thoảng lại uống một ngụm nước, yết hầu khẽ nhấp nhô lên xuống giữa cần cổ trắng ngần thon dài, đường cong ấy tràn ngập hormone nam tính, mang đậm khí chất tinh anh cấm dục và phong thái y quan cầm thú xộc thẳng vào mặt Tuân nghe điện mà chẳng nói một câu thừa thãi nào, rồi anh nhanh chóng kết thúc cuộc gọi. Anh tháo chiếc kính gọng vàng vứt tạm lên bàn rồi ngẩng đầu lên nhìn Tiền Duy nhưng không nói Duy thấy anh nhìn mình với ánh mắt ấy thì da đầu tê dần, cô không dám nhìn anh, đành phải nhìn chằm chằm vào bàn tay thon dài đang đặt trên mặt bàn, khó khăn mở miệng nịnh nọt “Sếp này…”“Không được.”“…” Lần này Tiền Duy không nhịn được nữa mà ngẩng đầu, “Tôi còn chưa nói gì mà!”Lục Tuân cười lạnh đáp lại “Mỗi lần cậu gọi tôi như thế thì chẳng có chuyện gì tốt lành cả.”Tiền Duy cười ngại ngùng “Sao cậu lại nói thế chứ…”“Vậy hôm nay cậu tìm tôi có chuyện gì tốt sao? Mời tôi ăn cơm? Hay tặng quà cho tôi?”“Ừ thì…” Tiền Duy hạ giọng, “Tôi nghe nói gần đây bên mình đang nhận một dự án, Gaoke Electromechanics muốn dùng 1,4 tỷ USD thu mua 65% cổ phần của công ty mẹ, tôi sợ đội cậu không đủ người nên muốn chủ động xin gia nhập dự án thu mua lần này.”“Nằm mơ đi.”Mặc dù mang trên mình một gương mặt mỹ miều như hoa như ngọc, nhưng lời lẽ thốt ra từ cặp môi mỏng mỹ lệ kia chỉ là hai chữ thật vô tình.“Lục Tuân!” Lần này Tiền Duy không nhịn được nữa , “Tốt xấu gì chúng ta cũng là đồng môn, nước phù sa không chảy ra ruộng ngoài! Một dự án to như thế, tôi nghe nói cậu còn cho mấy em thực tập vào nhóm để học hỏi, tốt xấu gì thì tôi cũng làm việc với cậu một năm nay rồi, cũng coi như là luật sư có kinh nghiệm đi! Chẳng lẽ tôi không đủ khả năng tham gia sao?”Lục Tuân im lặng không nói lời Duy quyết định giở chiêu xin xỏ lòng thương “Thật sự là đàn ông no không hiểu đàn ông chết đói, cậu thử nghĩ mà xem, bao nhiêu dự án tự động tới tìm cậu – thì cậu lại nói không rảnh rồi từ chối, còn bạn học cũ của cậu là tôi đây, sắp sang năm mới tới nơi rồi trời thì rét căm căm vẫn phải nhai bánh ngô cầm hơi chờ đến sang năm nhận lương…”“Bánh ngô [1] là thực phẩm giàu dinh dưỡng, rất tốt cho sức khỏe.”[1] Bánh ngô là một loại bánh mì hấp được làm từ bột ngô ở miền Bắc Trung Tiền Duy vẫn đang giãy giụa nốt trước khi chết, “Lục Tuân, trước kia là tôi có lỗi với cậu, là vì khi đó tuổi còn rất trẻ nên kích động…”“Nếu tính thời gian thu phí tư vấn thì 5000 tệ một giờ.” Lục Tuân bấm nút chiếc đồng hồ trên bàn, “Cậu có gì muốn nói với tôi nữa không?”“Không có gì, cám ơn sếp!”Tiền Duy nhìn những con số nhích dần trên máy bấm giờ, không nhiều lời thêm, cô nhanh chóng bật dậy khỏi ghế đi ra ngoài, xem ra cô lại thất bại rồi.“Đợi chút đã.”Chẳng lẽ Lục Tuân đột nhiên đổi ý rồi? Tiền Duy thầm ngạc nhiên, trên mặt vẫn mang theo ý cười, vô cùng nịnh nọt quay đầu lại.“Lần sau trước khi vào phòng tôi nhớ phải gõ cửa.” Lục Tuân lại đeo kính lên, vùi đầu vào đống hồ sơ trên bàn, không thèm ngẩng mặt lên, “Ra ngoài thì đóng cửa lại.”“…”Đi chết đi Lục Tuân!***Tiền Duy và Lục Tuân cùng tốt nghiệp Khoa luật của Đại học A, còn là sinh viên cùng khóa, tiếc là…Tiền Duy vừa nhớ lại quá khứ, thì hối hận đến mức ruột cứ quặn thắt lại.“Hồi đấy làm sao tao biết sẽ có một ngày cậu ta lại thành sếp của tao chứ? Rõ ràng trong cùng một giới nhưng tao vẫn chỉ là một luật sư nhỏ nhoi, còn cậu ta một bước lên mây thành Partner rồi! Partner ! Partner đấy! Người ta là Lục Par, nhưng tao vẫn là Tiền luật sư! Tao có cách nào đâu, tao cũng rất tuyệt vọng! Tao cũng muốn làm Tiền Par mà!”Hết giờ làm hôm ấy, Tiền Duy hẹn Lưu Thi Vận tại một quán bar nhạc nhẹ để tâm sự nỗi Thi Vận là bạn đại học cùng chung ký túc của Tiền Duy, mặc dù cô nàng là một trong số ít những người sau khi tốt nghiệp thì không theo con đường liên quan tới luật pháp, nhưng lại chính là bạn tốt nhất của Tiền Duy.“Đúng là kẻ ăn không hết, người lần chẳng ra!” Tiền Duy uống cạn sạch ly cocktail trước mặt, “Mày nói thử xem, tại sao tên Lục Tuân đó lại hẹp hòi như thế? Chẳng phải tao chỉ đắc tội với cậu ta có tí tẹo thôi à?”“Mày chỉ đắc tội cậu ta có tí tẹo á?” Lưu Thi Vận liếc cô, “Mày giúp Tiền Xuyên đào góc tường nhà người ta, cướp bạn gái người ta là Mạc Tử Tâm, nói quá lên một chút thì là có mối thù cướp vợ, là đàn ông ai mà chịu được? Hơn nữa, nhìn Lục Tuân là biết cậu ta thuộc tuýp người đàn ông chung tình, nhiều năm trôi qua vẫn cứ độc thân như thế, chỉ sợ cậu ta đối với Mạc Tử Tâm chính là kiểu Đã đi bốn biển rồi ta còn màng gì nước, đã thấy Vu Sơn rồi ta còn màng gì mây’ [2] muốn quên nhưng không quên được. Mà cái kiểu bị đào góc tường như thế, không chỉ tổn thương về mặt tình cảm, mà lòng tự trọng của đàn ông cũng coi như mất sạch rồi. Giờ thì ngày nào mày cũng ngang nhiên lượn qua đảo lại trước mắt cậu ta, không ngừng nhắc nhở cậu ta về quá khứ nhục nhã năm đó. Cậu ta không cầm dao đâm màyvài nhát chắc vì sợ làm thế là vi phạm hình sự rồi bị tước bằng luật sư thôi!”[2] Một câu trong bài thơ Lý tư của nhà thơ Nguyên Chấn thời Trung Đường. Bài thơ được tác giả sáng tác để tưởng nhớ người vợ đã mất. Bài thơ gồm bốn câu“Tằng kinh thương hải nan vi thuỷ, Trừ khước Vu Sơn bất thị vân. Thủ thứ hoa tùng lãn hồi cố, Bán duyên tu đạo, bán duyên quân”Dịch nghĩa Đã đi bốn biển rồi ta còn màng gì nước vì biển nhiều nước quá rồi; Đã thấy Vu Sơn rồi ta còn màng gì đến mây vì mây trên đỉnh Vu Sơn đẹp nhất rồi; Hoa đẹp ta cũng chẳng màng ngoái lại vì đã một lần có em, mà hoa sao sánh được với em; Nửa vì ta đang tu, nửa vì đã một lần có em.“…” Tiền Duy lẩm nhẩm, “Nghiêm trọng đến mức đấy à?”“Đương nhiên!”“Nhưng nói đúng ra thì Mạc Tử Tâm cũng đâu phải bạn gái của Lục Tuân.”“Đúng vậy, dù sao người ta vẫn chưa chính thức mở cánh cửa ngăn cách đôi ta thì mày đã nhanh tay đào góc tường nhà người ta rồi. Tiền Duy này, mày đã từng nghe câu này chưa Thứ vĩnh viễn không chiếm được sẽ khiến trái tim rối loạn? Lục Tuân đã để vụt mất người mình thích, mày nghĩ sự tiếc nuối trong lòng cậu ấy mãnh liệt đến mức nào? Mạc Tử Tâm chính là ánh trăng sáng trong lòng cậu ta.”Tiền Duy vẫn muốn giải oan cho mình “Nhưng Tiền Xuyên là em trai song sinh của tao, bất kể thế nào bênh người thân thì không cần lý lẽ, nếu như đặt cậu ta vào tình cảnh như tao, Lục Tuân cũng sẽ làm như thế!”“Lời này mày giữ lại mà nói với Lục Tuân, dù sao mối thù giữa mày và cậu ta đã kết rồi, đừng hi vọng là cậu ta có thể cho mày sắc mặt tốt .”“Haiz!” Tiền Duy buồn bã thở dài, “Mày nói đúng đấy, gần đây Lục Tuân càng ngày càng quái thai, như hôm trước khó khăn lắm dì tao mới giới thiệu cho tao một anh, không sợ tao là luật sư, tao tốn bao công sức mới chọn được một tối không hẹn khách hàng để chuẩn bị xem mắt, kết quả là sáng ấy Lục Tuân biết chuyện. Tối hôm đó cậu ta vứt cho tao một vụ án mới, làm hại tao vì vụ án đó mà tăng ca cả tháng ấy! Đến lúc tao rảnh thì anh kia cũng tìm được đối tượng rồi! Chắc chắn là vì cậu ta đang ghen tức với tao, vì cậu ta ế tới tận giờ, nên không muốn tao có người yêu, không muốn tao thoát ế, chết cũng muốn kéo tao chết chung!”“Nói đi, vụ án Lục Tuân vứt cho mày thu về được bao nhiêu? Là vụ án gì?”“Sáu trăm vạn…” Tiền Duy ấp a ấp úng nói, “Là vụ nợ khó đòi bên ngân hàng, tao đại diện cho bên ngân hàng…”“Đã là nợ khó đòi thì chỉ tố tụng nhằm đủ bước để hoàn thành thủ tục xóa sổ món nợ xấu ấy cho ngân hàng thôi, kết quả của vụ kiện thế nào thì bên ngân hàng cũng không gây áp lực gì cho mày, sáu trăm vạn tệ ấy có khác gì tặng luôn cho mày đâu.” Lưu Thi Vận khinh bỉ nhìn Tiền Duy, “Mày nói xem, chiêu này của Lục Tuân có phải hốt thuốc đúng bệnh không, biết mày thấy tiền sáng mắt nên mới giao vụ án này cho mày. Mày cũng phải tự trọng lên chứ, mày hoàn toàn có thể không nhận vụ án này để đi xem mặt mà! Vì thế mày ế cũng đúng thôi!”“Nếu tao là người có tiền như mày thì tao cũng sẽ tự trọng lên đấy.” Tiền Duy tức giận, “Nếu không phải kinh tế khó khăn thì thời buổi này ai thèm làm luật sư!”Lưu Thi Vận là đời thứ hai kế nghiệp kinh doanh của gia đình, nhà cô mở một chuỗi khách sạn trên khắp cả nước, cho nên sau khi tốt nghiệp đại học A, cô nàng liền về tiếp quản chuỗi khách sạn của gia đình.“Nhưng mà tao nói này, mày làm quản lý thì cần gì đến kiến thức luật pháp đâu, năm đó học hành khổ sở ở khoa luật để làm gì? Dù sao cũng chẳng áp dụng được mấy. Thế mà hồi đấy lúc nào cũng thấy mày kêu gào học hành? Mày học luật đúng là sai lầm đấy!”Lưu Thi Vận nhấp một ngụm nước, giọng nguy hiểm “Từ nhỏ tao đã có chí làm gian thương, không học luật sao mà biết cách lách luật?”“…”Khó lắm mới có cơ hội trút sạch bầu tâm sự với Lưu Thi Vận, sau hôm đó Tiền Duy lại cắm mặt vào đống hồ sơ vụ án, còn không ít việc phải kết thúc trước năm nay, cho nên cô không thể chậm chạp được lại mấy em thực tập sinh, ngoài việc giúp đỡ anh chị photo scan tài liệu, chỉnh sửa hồ sơ vụ án thì chẳng còn gì khác để làm, lúc nghỉ trưa cả đám tụ tập một chỗ để nói chuyện phiếm.“Đúng rồi, mọi người đã nghe tin này chưa, bên cạnh An Lan sơn trang có một ngôi miếu nhỏ, nghe nói là xây cách đây một trăm năm, hiện tại nó là di sản văn hóa cần được bảo tồn của quốc gia, vô cùng linh thiêng, chỉ cần tới đó cầu nguyện, chuyện gì cũng thành.”“Tôi biết! Nghe nói là rất linh! Cầu gì được nấy!”Tiền Duy vừa sửa sang lại tập tài liệu chứng cứ, vừa căng tai hóng xem bọn họ nói gì. Trong lòng có chút hâm mộ với những người trẻ cuồng nhiệt, ngay khi cô chuẩn bị nghe tiếp, thì đám thực tập sinh lại rủ nhau im Duy ngẩng đầu, liền nhận ra Lục Tuân vừa bước ra khỏi phòng mình, đi tới khu làm việc của mọi người.“Bộp” một cái, một túi tài liệu được ném lên mặt bàn của Tiền Duy.“Gì thế?”Tiền Duy bị giật mình, kẻ đầu têu là Lục Tuân đang đứng trước bàn làm việc của cô, dáng người anh cao lớn nên lập tức che khuất toàn bộ ánh sáng.“Vụ án mới.” Lục Tuân tích chữ như vàng, anh vươn ngón tay chỉ xuống tập tài liệu trên bàn, “Vụ này do cậu nhận đi.”“A a, được.” Tiền Duy gật đầu theo bản như là mọi hôm, sau khi nhận được câu trả lời của Tiền Duy thì Lục Tuân sẽ đi ngay, vậy mà hôm nay anh vẫn đứng im trước bàn làm việc của Tiền Duy.“Tối mai cậu đi không?”Tiền Duy ngẩn người, vài giây sau mới nhận ra Lục Tuân đang nhắc tới buổi họp lớp đại học tối mai, hôm trước Lưu Thi Vận đã nói qua với cô, địa điểm tụ họp cũng gần văn phòng luật của bọn họ.“Tôi đi chứ, cậu có đồ gì muốn tôi gửi cho ai sao?” Bởi vì quá bận nên Lục Tuân rất ít khi tham gia những buổi liên hoan đó, nhưng trong số những người bạn học khoa luật năm đó ngoài những người làm luật sư thì phần lớn đều làm trong ngành công – kiểm – pháp [3], dù sao cũng là người cùng giới, có khi tụ họp cũng sẽ hỗ trợ mang tài liệu tới cho nhau hoặc là thảo luận về vụ án. Tiền Duy bình thường chỉ muốn về nhà đi ngủ, chưa từng tham gia buổi họp lớp nào, lần này không thể lay chuyển được ý của Lưu Thi Vận nên mới đồng ý đi .[3] Công an – kiểm soát- tư pháp“Không cần, tôi cũng đi.” Lục Tuân nói xong, cũng không có ý rời đi, mà nhìn chằm chằm Tiền Duy, sau đó liếc xuống túi tài liệu mình vừa đặt xuống bàn cô. Dưới ánh nắng hàng lông mi kia khẽ rung lên nhè nhẹ, lưu lại cái bóng hình quạt dưới khóe mắt, “Tài liệu về vụ án này cậu phải đọc thật kỹ, nhất định phải đọc thật kỹ, đọc ngay bây giờ đi.”Nói xong, cũng không đợi Tiền Duy trả lời thì anh đã xoay người đi rồi .“Chờ đã! Lục Tuân!” Ngược lại là Tiền Duy gọi anh lại, cô loay hoay nhìn tập tài liệu trên bàn, “Sao cậu lại đột nhiên làm thế… tự dưng tốt bụng giao vụ án cho tôi?”“Sao cậu có lắm vấn đề muốn hỏi thế, chẳng phải cậu ghét ăn bánh ngô à?”“…”Bất kể nói thế nào, trong lòng Tiền Duy vẫn cảm động vô cùng, cô nhìn theo bóng lưng Lục Tuân đi vào, trong lòng thầm áy náy, sau này không nên nói xấu sau lưng Lục Tuân nữa, bản thân cô đúng là người lấy bụng tiểu nhân đo lòng quân tử. Lục Tuân không hổ là ánh sáng của khoa luật đại học A năm đó, quả nhiên phẩm đức và dung mạo của anh đều ở tầm xuất biết Lục Tuân cho mình vụ án gì đây? Tóm lại chỉ cần là một vụ án bé xíu trong tay Lục Tuân tuồn ra thì thu nhập cũng không hề tầm thường . Khi Tiền Duy đang hồi hộp mở túi tài liệu ra thì bốn chữ “Hỗ trợ bào chữa” to đùng liền đập thẳng vào mắt nó, đây là một vụ án hỗ trợ bào chữa nên không có tiền! Một xu cũng không có!
May mà lúc chép phao cô cũng nhớ được đôi chút, Tiền Duy đành phải bất chấp bắt đầu bài thường nếu thi lại thì sau một tiếng mọi người sẽ bắt đầu nộp bài thi, bởi vì những hôm thi lại như thế này, không làm được bài thì chính là không làm được, có ngồi mãi ở trong đây cũng vô dụng. Vậy mà hôm nay Tiền Duy lại nhận ra có gì đó không đúng lắm, trong hai tiếng làm bài chỉ có thưa thớt vài người nộp bài về sớm. Cô nhìn bốn phía xung quanh, rốt cục cũng phát hiện ra điểm mấu chốt. Ngoại trừ mấy nam sinh vừa nộp bài đi ra thì trong phòng thi giờ chỉ còn toàn nữ sinh. Động lực khiến mọi người ngoan ngoãn ngồi lại phòng thi hiển nhiên không phải vì điểm số mà là vì Lục Tuân. Không ít cô nàng giả vờ cúi đầu đọc đề thi, thực ra lại thỉnh thoảng vụng trộm ngước mắt lên nhìn Lục Duy lần theo không ít những cái nhìn liếc mắt đưa tình với Lục Tuân đang đứng trên bục giảng. Lúc này anh cúi đầu, đang tiện tay lật gì đó, mấy sợi tóc khẽ rũ xuống vầng trán vừa rộng lại cao, sóng mũi thẳng, lông mi che khuất đôi mắt anh nên không thấy rõ biểu cảm trên gương mặt anh, vết thương bên khóe miệng đã được xử lý qua, nhưng cũng không dán bất cứ băng dán nào che miệng vết thương nên ai cũng nhìn thấy vết bầm tím rõ nét. Lục Tuân thoải mái để lộ vết thương của mình, anh hoàn toàn không thèm để ý đến nó mà anh cũng chẳng cần để ý, bởi bất luận vết thương nào cũng chẳng thể giảm bớt phong độ của cứ lặng lẽ đứng đấy, tháng chín bên ngoài phòng học đã có những cây hoa quế nở sớm, ánh nắng chiếu tới, Lục Tuân đứng ngay giữa giao lộ của ánh nắng và bóng râm, khiến mọi thứ trở nên tĩnh lặng như bức tranh sơn dầu. Lục Tuân quả thực khá ưa nhìn, đến mức Tiền Duy cũng cảm thấy gương mặt ấy hẳn là một thứ đồ dễ vỡ. Mạch thượng nhân như ngọc, công tử thế vô song’ [1], trong khoảnh khắc ấy, trong đầu Tiền Duy bỗng hiện ra câu thơ này, cũng khó trách sau khi Lục Tuân tốt nghiệp, học viện luật thậm chí toàn bộ đại học A vẫn mãi lưu truyền danh tiếng về anh.[1] Mạch thượng nhân như ngọc” ý chỉ các cô gái có vẻ đẹp nghiêng nước nghiêng thành; “Quân tử thế vô song” ý chỉ các chàng trai tuấn tú, có một không hai. Hai câu ghép với nhau mang nghĩa “cặp đôi trai tài gái sắc”.Buổi thi lại cuối cùng cũng kết thúc, mọi người lần lượt lên nộp bài thi, rồi bắt đầu đi về, Lục Tuân nhận hết bài thi liền đứng trên bục giảng xếp lại, Tiền Duy nộp bài thi xong thì lề mà lề mề thu dọn đồ đạc của mình, cô đang chờ những người còn lại đi hết, vì trong túi cô có để một bình oxy già và mấy chiếc băng dán cá nhân, muốn tìm cơ hội đưa cho Lục Tuân. Chờ Lục Tuân sắp bài xong bắt đầu đi ra, Tiền Duy cũng tranh thủ nhanh chóng lôi túi thuốc trong cặp ra rồi chạy theo anh ra khỏi phòng thi.“Lục Tuân.” Tiền Duy vừa mở miệng thì một tiếng gọi “Lục Tuân” khác cũng vang lên cùng lúc với Duy ngẩng đầu, mới nhận ra người vừa đến là ai. Cô gái xinh đẹp đang đứng trước mặt Lục Tuân không phải Mạc Tử Tâm thì là ai nữa? Lúc này những sinh viên thi lại cũng nối đuôi nhau rời khỏi phòng thi, chẳng có ai là không thấy cảnh này , vài nam sinh đi ngang qua Mạc Tử Tâm kiểu gì cũng quay lại liếc nhìn cậu ta vài Tử Tâm là kiểu mỹ nữ cao gầy trắng trẻo xinh gái, mái tóc dài, không nhuộm bất cứ màu nào, thoải mái buông thả dài tới tận eo, mạng đậm chất đằm thắm của con gái thời xưa , một cơn gió thổi qua khiến những lọn tóc dài khẽ tung bay, tỏa ra mùi hương thơm nhàn nhạt của dầu gội. Không giống như những hot girl nổi tiếng khác, Mạc Tử Tâm chẳng hề trang điểm đậm, nhưng chỉ với gương mặt tự nhiên ấy thôi cũng đã vô cùng xinh đẹp rồi, những người con gái như cô, trên người có một loại thần thái mà bất cứ ai cũng chẳng thể bắt chước được. Mạc Tử Tâm không chỉ có dáng người ưa nhìn mà thành tích cũng luôn ở top đầu, nói năng nhẹ nhàng, mang vẻ đẹp tự nhiên thuần khiết, đừng nói là đàn ông mà ngay cả Tiền Duy nhìn cũng cảm thấy siêu lòng ngay, khó trách Lục Tuân và Tiền Xuyên đều chung tình với cô phút này, Mạc Tử Tâm xinh đẹp đang đứng đó, khẽ mím môi chờ cho Tiền Duy nói Duy mau chóng xua xua tay “Cậu nói trước đi cậu nói trước đi, tôi tìm Lục Tuân cũng chẳng có việc gì quan trọng đâu.”Mạc Tử Tâm vươn tay cuộn cuộn lọn tóc dài, cô hơi cúi đầu, dáng vẻ cực kỳ giống đóa hoa sen e thẹn trước làn gió mát trong thơ của Từ Chí Ma [2] “Tôi cũng đang chờ bạn cùng phòng thi lại xong rồi đi ăn.” Sau đó cô mới ngẩng đầu, khẽ nở nụ cười, lôi trong túi ra một chiếc hộp rồi đưa cho Lục Tuân, “Thấy cậu bị thương ở miệng, lại đúng lúc tôi có hộp băng dán cá nhân, cho cậu này.”[2] Một hình ảnh trong bài thơ Sha yang na la – 沙扬娜拉 của Từ Chí Ma, tác giả dùng tiếng Trung phỏng âm tiếng Nhật “Sayonara”, nghĩa là “tạm biệt”. Sha yang na la là một bài thơ ngắn trong tập Thơ Chí Ma, tác giả viết “Tặng người con gái Nhật Bản” dịu dàng khi tạm biệt vời!!! Tiền Duy không nhịn được thầm vỗ tay trong lòng, may mà cô chưa lôi hộp băng dán cá nhân của mình ra, nếu đã muốn tác hợp sếp tương lai và vợ sếp, thì sao cô có thể cướp đi cơ hội để Mạc Tử Tâm quân tâm Lục Tuân được?“Không cần đâu.” Nhưng không ngờ Lục Tuân lại từ chối thẳng thừng, “Cám ơn cậu.”Mạc Tử Tâm cũng ngẩn người vì không ngờ anh sẽ nói thế, cô ngượng ngùng xoắn mấy lọn tóc bên tai “Cũng may chỉ là vết thương nhỏ, cậu không sao là tốt rồi. À, bạn cùng phòng của tôi ra rồi, vậy tôi đi trước nhé.”Dõi theo bóng lưng Mạc Tử Tâm rời đi, Tiền Duy trợn mắt há mồm, cái tên ngớ ngẩn này, IQ thì kịch trần nhưng EQ lại kịch sàn à? Rõ ràng là kiếp trước cậu ta còn vì Mạc Tử Tâm mà đắc tội với cả mấy tên lưu manh ngoài trường, bây giờ người ta chủ động ném cho cành oliu [3] thì lại làm như không thấy? Bảo sao sau này Mạc Tử Tâm lại bị Tiền Xuyên cướp đi.[3] Cành oliu là biểu tượng của sự hòa bình, ý là muốn tạo mối quan hệ thân thiết.“Vừa rồi cậu gọi tôi có chuyện gì không?” Lục Tuân quay đầu lại, nhìn Tiền Duy một Duy huơ huơ chiếc túi trên tay “Ban đầu tôi định đưa cậu thứ này, nhưng xem ra là không cần rồi.”Lục Tuân nhíu mày “Thứ gì?”“Băng dán cá nhân và bình ô-xy già.”“Đưa tôi.”Ngay khi Tiền Duy còn chưa kịp phản ứng thì Lục Tuân đã nhẹ nhàng vươn tay tới, cầm lấy túi thuốc trên tay Duy ngẩn người rồi mới phản ứng lại “Lục Tuân này, mặc dù đàn ông không dễ yếu đuối, nhưng thỉnh thoảng cũng nên thể hiện sự mềm yếu trước mặt phụ nữ, điều đó sẽ không khiến người ta coi thường cậu đâu mà ngược lại cô gái ấy sẽ muốn bảo vệ cậu, mà khi muốn bảo vệ cậu mới có thể từ từ kích thích sự quan tâm để ý của cô ấy.”“Cậu đang nói luyên thuyên gì đấy?” Lục Tuân chẳng những không thấu hiểu ý tốt của cô mà ngược lại giọng điệu anh có vẻ không kiên nhẫn, quả nhiên sau khi bị chọc thủng nỗi đau thì thẹn quá hóa giận đây mà.“Cậu rõ ràng rất cần băng dán cá nhân, nhưng trước mặt cô gái mình thích lại ra vẻ mạnh mẽ mà coi vết thương ấy chỉ là vết thương nhỏ, thẳng thừng từ chối sự quan tâm của Mạc Tử Tâm!” Tiền Duy chỉ tiếc rèn sắt không thành thép, “Cậu làm thế là không đúng đâu, Mạc Tử Tâm sẽ mau chóng bị người ta cướp mất đấy.”“Cô gái mình thích?” Lục Tuân giật giật lông mày, vẻ mặt không ổn lắm, “Con mắt nào của cậu thấy tôi thích cậu ta?”“Mọi lời giải thích chỉ là ngụy biện, cậu không cần nói nữa.” Tiền Duy ra vẻ ta đã hiểu, “Nếu không sao cậu lại không nhận băng dán của Mạc Tử Tâm đưa mà lại lấy đồ của tôi? Còn không phải vì muốn cô ấy quan tâm mà trưng ra cái mặt sưng vù ấy à.”“Ha, cậu tưởng tượng giỏi thế sao không đi làm biên kịch luôn đi? Nhưng mà may là cậu cũng tự lượng sức mình không ảo tưởng rằng tôi lấy băng dán của cậu là vì đối xử với cậu khác với người ta.” Lục Tuân hừ lạnh một tiếng, “Cả trường có bao nhiêu nữ sinh muốn tặng quà cho tôi, chẳng lẽ tôi phải nhận hết à? Đã không có ý gì với họ, thì không nên nhận bất cứ thứ gì từ người ta để tránh gây hiểu nhầm. Còn của cậu.” Lục Tuân chỉ chỉ vào khóe miệng mình, “Đây là do em trai cậu đánh, không đòi tiền thuốc men cũng chẳng nhận đồng nào của cậu, chỉ lấy một hộp băng dán cá nhân cũng quá bình thường rồi.”“Dù sao coi như bây giờ cậu không có ý gì với Mạc Tử Tâm thì sau này cũng sẽ có thôi .”“Cậu lợi hại thế sao ? Ngay cả sau này tôi thích ai cũng biết, vậy sao cậu không dự đoán được hôm nay gian lận bị tôi bắt bài đi?”Tiền Duy mặt dày mày dạn “Mạc Tử Tâm vừa xinh đẹp lại thông minh, có khí chất cũng biết đàn piano. Trên diễn đàn trường mọi người đều thống nhất bầu cậu ấy là hoa khôi học viện luật chúng ta, còn cậu thì sao, cậu là hot boy đứng đầu học viện ta, tướng mạo trí thông minh đều nổi bật xuất sắc, thật khéo là, tài đàn piano của cậu cũng đạt tới cảnh giới đỉnh cao, xem xét tổng thể, cậu và Mạc Tử Tâm vô cùng môn đăng hộ đối, quả thực là một đôi trời đất tác thành, sau này hai người còn có thể song diễn piano cùng nhau — cậu nói xem có đúng không? Mặc dù không chỉ học viện luật, mà toàn bộ nữ sinh đại học A đều có ý với cậu, nhưng người thật sự xứng đôi với cậu, cũng chỉ có Mạc Tử Tâm. Hôm nay cậu nói cậu không có ý với cô ấy, nếu không phải khẩu thị tâm phi, thì chính là chưa hiểu hết cô ấy, con người Mạc Tử Tâm ấy à, khi cậu càng tiếp xúc với cô ấy sẽ càng thích cô ấy, cũng chỉ có cô ấy mới gõ cửa được trái tim cậu.” Tiền Duy nháy mắt ra hiệu, “Tin tôi đi, không sai đâu.”“Cái kiểu mơi mơi và giọng nói này của cậu, sao tôi có cảm giác rất giống mấy dì chào hàng bán đĩa đen năm tệ một chiếc ngoài cổng trường mình nhỉ?” Lục Tuân nhíu mày, “Mà sao cậu biết tôi biết đàn piano? Tôi chưa từng nói với bất cứ ai chuyện này.”Hỏng rồi, tự nhiên quên mất chuyện này, chẳng hiểu sao hồi đại học Lục Tuân lại chưa từng để lộ cho ai biết chuyện mình có thể đàn piano, Tiền Duy cũng vì làm chung một dự án mới biết anh có thể đàn piano… Hồi cô mười chín tuổi tất nhiên sẽ không thể biết chuyện Lục Tuân biết đàn piano, chuyện này phải giải thích sao đây…Nhiều lúc, khi người ta đưa ra một vấn đề bạn chẳng thể trả lời được thì cách tốt nhất không phải là đối mặt chính diện, mà là …. nói lảng sang chuyện khác!Tiền Duy ho khan một cái, lên giọng “Lục Tuân, không ngờ cậu lại mua đĩa đen lậu ngoài cổng trường đấy!”Giọng Tiền Duy vô cùng khẳng khái, câu nói này của cô quả nhiên đã hấp dẫn ánh mắt của mấy sinh viên gần Lục Tuân đen xì, anh nghiến răng nghiến lợi nói từng chữ một “Tôi, không, mua, đĩa,đen!”“Nếu cậu không mua, sao lại biết năm tệ một chiếc hả ?!”“Chẳng phải trước gian hàng nào cũng có một tấm bìa quảng cáo viết là năm tệ một đĩa à? Chữ to như con bò hơn nữa tôi đâu có mù!”“Nhưng cậu không có hứng thú với nó thì sao cậu lại nhớ rõ là năm tệ một đĩa được, hơn nữa cậu để ý tấm biển quảng cáo của sạp hàng người ta, đã chứng tỏ cậu có quan tâm đến nó !”“Là một người bình thường đi qua gian hàng đó nhìn tấm bìa quảng cáo ấy cũng có thể nhớ được, đó không có nghĩa là tôi có hứng thú với nó.” Lục Tuân cáu đến mức sắp rách cả mí mắt rồi.“Nếu cậu đi ngang bất cứ sạp hàng nào cũng nhớ được trên biển quảng cáo của họ viết gì, thì cậu có biết trên tấm bìa quảng cáo của mấy sạp bán đồ hoa quả trước cổng trường mình viết gì không? Chuối tiêu bao nhiêu tiền một cân? Cậu có nhớ không? Người ta viết chữ cũng to lắm đấy, thấy chưa, cậu chẳng nhớ đúng không, cậu không trả lời được, bởi vì cậu chẳng có hứng thú với chuối tiêu thôi.”Giờ thì mặt Lục Tuân không chỉ đen mà còn có chút sát khí mơ như Tiền Duy cũng nhận ra có gì đó không ổn, mặc dù cô đã nói lảng sang chuyện khác thành công, nhưng bây giờ lại phát sinh vấn đề mới…Cô ho khan một cái, có ý muốn cứu vãn mọi chuyện “Tôi nói như vậy cũng chỉ muốn làm một phép so sánh thôi, nam thanh niên trẻ tuổi các cậu, xem mấy bộ phim đen đó cũng chẳng phải chuyện gì to tát, cậu yên tâm, cậu không kinh doanh trục lợi, không truyền bá vật phẩm đồi trụy thì đâu vi phạm pháp luậy. Tôi nói chuyện đó, chỉ là muốn nói rõ cậu không nên khẩu thị tâm phi, ngoài miệng thì nói không muốn, nhưng cơ thể lại rất thành thật, cậu nên nhìn thẳng vào tình cảm của trái tim mình, thích thì chính là thích, muốn thích ai cứ thích, không cần phải che che đậy đậy, cậu chính là cậu, thế gian không có người thứ hai!”“Tiền Duy, cậu câm miệng cho tôi.”“Được! Vậy tôi không làm phiền cậu đi nộp bài cho thầy nữa!” Tiền Duy mau chóng dừng lời, tranh thủ thời gian té ngay khi Lục Tuân phóng ánh mắt lạnh sắc như dao về phía cô .Lục Tuân hai tám tuổi vô cùng khó lấy lòng, chỉ là không ngờ anh của tuổi mười chín cũng khó tính như cách nào để Lục Tuân vẫn giữ được lòng kiêu ngạo của mình là điều kiện tiên quyết, hơn nữa lại khiến anh không cảm thấy khó chịu mà vẫn thành đôi được với Mạc Tử Tâm? Đây là vấn đề cần được suy nghĩ kỹ đang đọc truyện tại
truyện không thèm yêu sếp