đọc truyện tay ôm con tay ôm vợ
Cổng đọc truyện tranh online lành mạnh dành cho các bạn yêu quý và thích đoc truyện tranh. Ma Tôn Muốn Ôm Ôm Chapter 80 129,831. Vi Tử Địch Dâng Lên Gia Nãi Lượng nha chap kia tui đăng lộn 21,854. Không phải tôi muốn mặc đồ nữ Chap 50- Tự cởi, hay là tôi động tay 123,396
Tôi thò tay ra sau mở nút. Cặp vú lỏa lồ hiện ra làm tôi giựt mình ngạc nhiên: bình thường chị ăn mặc rộng thùng thình nên không ngờ là chị có cặp vú đẹp như vậy, thật săn cứng, hơn cả vợ của tôi. Tôi đặt bàn tay lên ôm trọn chiếc vú.
Dù chỉ có 8 ngón tay nhưng cô vẫn lạc quan và tự tin trong cuộc sống. Người đẹp trở thành một trong những thí sinh Hoa hậu Hoàn vũ Việt Nam 2022 ấn tượng nhất. Dù không tiến sâu vào top trong nhưng bước ra từ cuộc thi, Như Mỹ cũng thu về cho mình lượng follow cao. Mới đây
TieuLinh875. Trước Sau. Anh và cậu bước xuống xe đi vào . Tiêu chiến há hốc mồm vì căn biệt thự trước mặt . Nó to như một tòa lâu đài . Còn có hai dãy người hầu , một dãy là nam nhân mặc vest đeo kinh đen . Một dãy là nữ nhân được mặt đồ người hầu. Tất cả đang
Đang lúc cô sắp vọt tới cửa, chỉ một chút nữa thôi là thành công thoát khỏi hắn lại bị Lâm Vũ Mặc ôm lấy từ đằng sau. "Buông tôi ra." Tần Phong dùng sức vặn bàn tay Lâm Vũ Mặc đang đặt trên bụng mình ra, bất mãn nói.
Top 10 Site De Rencontre Ado. Bạn đang đọc truyện Tay ôm con tay ôm vợ full miễn phí được cập nhật tại Hãy để lại bình luận và nhấn theo dõi để cập nhật các chương mới nhất của truyện Tay ôm con tay ôm vợ này nhé. Tay ôm con tay ôm vợ – sáng tác Hạ Nhiễm Tuyết Trong một căn biệt thự hai tầng xa hoa, vắng lặng, bên trong một người phụ nữ đang tất bật làm việc, ngoài ra, không còn ai. Trên tường một chiếc đồng hồ cổ kiểu Châu Âu đã bạc màu thời gian, cho biết hiện tại là bảy giờ sáng. Tấm rèm cửa bằng lụa tơ tằm được mở ra, không khí buổi sáng sớm hết sức tươi mát tự nhiên, từng tia nắng sớm chiếu vào trong căn phòng, rất sạch sẽ không chút bụi trần. Người phụ nữ đang chăm chỉ dọn dẹp vệ sinh, tất bật không lúc nào ngừng, nàng cẩn thận quan sát từng góc kẹt trong căn phòng, cho đến khi gặp chân một bức ảnh cưới rất lớn treo trên tường, nàng ngẩng đầu lên và đứng yên, đồng tử bắt đầu mất tập trung, người cũng thất thần. Người đàn ông mặt áo cưới có khuôn mặt cương nghị lập thể hình khối, ngũ quan tuấn mỹ không gì sánh được, lông mày màu đen hình lưỡi kiếm, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, đang mím chặt, vẻ lạnh nhạt, rõ ràng là ảnh cưới, nhưng là, nhưng người đàn ông trong ảnh không cảm nhận được sự vui mừng nào, hôn nhân là tốt đẹp và thiêng liêng, nhưng người đàn ông này hiển nhiên không cho là như vậy, nếu nhìn kỹ, có thể nhận ra được trong mắt người đàn ông này sự phiền chán cùng khinh thường. Từng cử chỉ biểu hiện của anh vừa gượng gạo vừa vô tình. Tương phản là biểu hiện cô gái còn lại trong ảnh, người con gái nhu mì có ngũ quan thanh tú, không thể nói là thật xinh đẹp, nhưng mà, làn da tinh khiết, trắng nõn bởi ánh sáng của ngọn đèn trở nên trong suốt, lông mi dài cong vút, cặp mắt to, trong sáng, nàng dựa người vào thân người đàn ông, đầu hơi nghiêng nghiêng, khóe miệng cong cong nụ cười ngượng ngùng. Người phụ nữ nhìn nhìn, rồi cúi đầu, khe khẽ thở dài, sau đó cầm lấy khăn lau trong tay, đem theo một cái ghế. Đứng trên chiếc ghế nàng cẩn thận lau chùi bức ảnh cưới, lúc này ngọn đèn trong phòng chiếu sáng khuôn mặt người phụ nữ, nhìn kỹ, mới phát hiện người phụ nữ và cô gái trong bức ảnh chỉ là một người, cùng một khuôn mặt, nhưng không có sự ngượng ngùng lẫn hạnh phúc của cô gái bên trong ảnh chụp, mà là nét bi thương cùng cam chịu. Nàng đếm đếm ngày, đã một năm rồi, thời gian một năm, nhiều sự tình đã thay đổi, ví dụ như nàng hiện tại. Buông trong tay khăn lau, nàng rửa sạch tay, thay đổi bộ quần áo, đi lên phòng khách, bên trong phòng khách một chiếc bàn lớn bày đầy đồ ăn, nhìn thoáng qua, hóa ra là nguyên xi chưa động, nàng bước đi đến, trực tiếp thu dọn từng món từng món, gom hết thức ăn đổ vào thùng rác, xong xuôi, nàng mới ngồi trên chiếc ghế sô pha ở phòng khách, toàn bộ biệt thự chỉ có mình nàng, một sự tịch mịch không nói nên lời bao phủ toàn thân. Nguồn vficland Hãy tham gia Group cùng chúng mình trên Facebook để cùng tương tác nhé.
Nhưng mà cái nàng muốn không phải là chức giám đốc Mục phu nhân kia mà chính là tình yêu của anh. Điều này cũng chỉ là hi vọng xa vời mà yêu anh rất nhiều, cũng không muốn cho anh biết, sợ tình yêu của em là gánh nặng của cái từ thật đẹp, lại chỉ có thể thầm gọi ở trong hít thật sâu một hơi, đem bữa sáng đã chuẩn bị kỹ càng đến phòng khách, cố gắng cười thật tự nhiên. Nàng làm bữa ăn sáng rất đơn giản nhưng cũng rất phong phú nhiều món. Mục Nham chỉ nhàn nhạt nhìn người con gái đang đi về hướng anh, khuôn mặt không được tính là xinh đẹp, da rất trắng, người thì quá mức gầy. Anh hơi nhíu đôi mày đẹp hình lưỡi kiếm, nàng có hình dáng giống hệt như lần gặp mặt đầu tiên, đã hơn một năm mà một chút thay đổi cũng không thật là kỳ quái khi lại hoàn toàn nhớ rõ hình dáng của nàng một năm về trước. Anh nhớ rất rõ cô gái có mái tóc ngắn, có nụ cười thật trong sáng và đơn giản, đó là người mà bà nội đã chọn làm cô dâu của không biết bà nội vì sao làm như vậy, tuy nhiên có thể nhìn ra được bên ngoài là bà nội là thật thực rất thích nàng. Anh không biết nàng có cái gì đặc biệt mà một người khó tính, cáu kỉnh như bà nội lại thích. Bà nội anh cứ như thế, khư khư cố chấp bắt anh lấy nàng cho bằng được. Dù sao, ngoại trừ việc tình trạng hôn nhân là có vợ có chồng, mọi thứ khác đều không hề biến chỉ là vợ của anh mà thôi, không là gì quá, thẳng thắn mà nói, người con gái này thật sự rất đơn giản, đơn giản đến mức chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn thấu. Anh bình thường không qua đêm ở chỗ này, nhưng mà chỉ cần anh về nhà, người con gái này vô tình hay cố ý thì ánh mắt đều hướng về biết, người con gái này thích hoặc là yêu anhNhưng mà, tình yêu, anh không có khả năng cho nàng thứ đó, cũng không khả năng cho bất cứ ai khác. Con ngươi trong mắt anh không một tia ấm áp, kiêu ngạo nhìn người con gái vẻ mặt đang khẩn đã cảnh cáo nàng. Cho dù là nàng là vợ anh, đối anh mà nói, cũng chỉ là người xa lạ. Anh sẽ không thừa nhận nàng, vĩnh viễn An An nhìn người đàn ông đang im lặng ngồi ở trên sô pha, dựa nửa người vừa ưu nhã lại vừa cuồng dại, giống như đang săn báo ở trong rừng. Anh không cười chỉ dùng con mắt đen nhánh nhìn nàng, phảng phất như muốn nuốt tất cả bóng tối. Cho đến khi anh nheo mắt lại thì nàng cảm giác được rằng mắt anh lúc này đã trở nên lạnh nhạt. Tim nàng đập nhanh, lòng bàn tay đột nhiên run lên, thiếu chút nữa rớt cả chén bát. Nàng cúi đầu, trong mắt tầng tầng lớp lớp mờ mịt, vội vã hồi phục lại cảm xúc. Ngẩng đầu, nàng lại cười dịu Nham thản nhiên nhìn nàng đặt các thứ lên trên bàn, cầm lấy chiếc đũa lên ăn, giống như đây là việc rất thường hay làm. Bữa sáng rất ngon miệng, anh ngủ cả đêm, quả thật là hơi An An nhìn người đàn ông ưu nhã ăn các thứ tự chính tay mình làm, đột nhiên có một cảm giác thỏa mãn. Mắt nàng mang theo sự yêu thương say đắm, trên môi nở một nụ cười hàm tiếu vừa nhẹ nhàng vừa hòa Nham đột nhiên ngừng động tác ăn cơm, ngẩng đầu nhìn nàng. Con ngươi đen thâm trầm không thể nhìn ra bất kể tâm tư nào. Diệp An An bị anh nhìn thì có chút bối rối, không nén được sự khẩn trương liền mở miệng, "Em vào bếp trước." Nàng nói xong, xoay người. Không hiểu vì sao nàng không cách nào đối mặt được việc hiện tại anh đang dùng ánh mắt không chút tình cảm nhìn nàng."Diệp An An." Anh lạnh nhạt mở miệng, gọi nàng cả tên lẫn họ, thật lạnh lùng tuyệt tình, không hề mang chút ấm áp An An theo bản năng dừng bước, cũng không dám quay đầu lại. Nàng cắn chặt môi mình, toàn thân không tự chủ run nhẹ."Diệp An An, Tôi có lời muốn nói với nàng." Anh không có buông tha nàng. Tiếng nói lãnh đạm như vậy, rõ ràng như vậy truyền đến tai nàng, dù cho nàng có cố bỏ ngoài tai như thế nào, vẫn không thể tan anh, van cầu anh, cái gì cũng đừng có nói, đừng biết, anh muốn nói gì, nhưng mà cái gì cũng có thể nói đừng nói chuyện này. Nàng yêu cầu không nhiều, thật sự là không nhiều.
Nội dung giới thiệu vắn tắtNam nhân từ phía sau mang ra một tờ giấy ném ra trước mặt nữ nhân, nữ nhân hai tay run run cầm lấy, vừa nhìn thấy, mắt rốt cuộc không nhịn được trào lệ ra ngoài.“Vì cái gì, vì cái gì muốn ly hôn?” Cô khóc, không cuống cuồng, cũng không gạn hỏi. Âm thầm như tự nói với chính mình.“Y Y mang thai con của tôi, tôi không thể nào để con của mình là con ngoài giá thú được.” Nam nhân vô tình nói, từ trên cao nhìn xuống gương mặt rơi đầy lệ của nữ nhân, con ngươi đen hiện lên tia do dự, cuối cùng trầm tĩnh lại. Nữ nhân cầm tờ đơn ly hôn trong tay, bị ánh mắt bức bách của nam nhân, bàn tay cô run run, thậm chí, ngay việc cầm chiếc bút cũng khó khăn, viết xuống những dòng chữ ngoằn ngoèo khó coi. Đi ra khỏi cổng lớn, cô chỉ xách theo một chiếc vali nhỏ, tay nhẹ nhàng vỗ về bụng mình,“Thực xin lỗi, cục cưng, là mẹ vô dụng, không làm cho cha con yêu mẹ được.”“Đem con đưa cho tôi.” Nam nhân nghiêm mặt, lạnh như băng nhìn nữ nhân ôm đứa trẻ đáng yêu ở trong thân không ngừng run run. Nữ nhân ôm chặt đứa nhỏ ở trong lòng, lui về phía sau. Miệng cô không ngừng liên tục nói. “Không phải, nó không phải con anh, nó là của tôi, của tôi.”Khi tôi yêu anh, anh không thương tôi, để đến khi anh yêu tôi, tôi đã không còn yêu anh. Lúc ấy, anh muốn tôi ra đi, tôi đi, nếu, anh muốn tôi trở về, thật có lỗi, đã đi xa rồi, trở về không được.[Tiết tử] Tay ôm con tay ôm vợ“Đừng mà, van xin các ngươi, thỉnh xin đừng làm hại cục cưng của ta.” Cô lấy hai tay che chở cái bụng nhú lên của mình, không còn có thể lui về phía sau, mà đứng trước mặt người mặc trang phục bác sĩ màu trắng đã chộp được cánh tay cô, kéo lê đến phòng phẫu thuật, bên cạnh người phụ nữ tay vuốt ve lên chính chiếc bụng của mình cũng nhú ra lạnh lùng nhìn cô cười, nụ cười tàn nhẫn vô tình.“Van cầu các ngươi, đừng, đừng thương tổn nó, nó đã hơn bốn tháng rồi, còn sáu tháng nữa sẽ sinh ra, van cầu các ngươi.” Thân thể cô bị vài người ấn xuống, nhìn chiếc kim tiêm bơm đầy trong tay bác sĩ, thân thể cô co giật.“Không nên……” Cô cố gắng ngúc ngắc đầu, liên tục giãy dụa, nhưng vẫn không tài nào thoát khỏi gọng kèm hai bên người, trên mặt nước mắt từ khóe mi không ngừng rơi xuống tấm trải giường trắng tới cứu cứu cô, cứu cứu của cô cục cưng, của ta cục cưng, cứu cứu ta cục anh, chồng ơi, chồng, xin cứu cứu cục cưng của chúng ta cục cưng, cứu cứu thuốc cầm kim tiêm không ngừng tiến lại gần cô, kim tiêm ánh lên ánh sáng lạnh buốt, làm con mắt cô nhức nhối.“Không nên”Trong đêm tối, tiếng thét của nữ nhân vang lên chói tai đặc biệt thê đột nhiên ngồi dậy,kinh hoàng nhìn bốn phía, lấy tay lau mồ hôi lạnh đang đọng ở trên trán, cô như thế nào lại nằm mơ như vậy, vươn tay đặt ở trên bụng, nơi hiện ra mờ mờ một vết quay đầu, bật lên cái đèn điện đầu giường, lo lắng nhìn sang bên trái, nơi đó, một đứa bé hết sức đáng yêu đang nằm ngủ, là một bé trai, cục cưng bé bỏng hết sức xinh đẹp, làn da trắng nõn, hàng lông mi dày đặc, cái miệng nhỏ nhắn hơi hơi chu lên, làm như ngủ không được an ổn.“Cục cưng, thực xin lỗi, dọa đến ngươi.” Cô cúi mình xuống, hôn nhẹ lên khuôn mặt đáng yêu nhỏ nhắn của con, tay thuận tiện vỗ về nó. Tiểu bảo bảo bỗng nhiên nhoẻn khóe môi xinh đẹp, lộ ra một nụ cười thản nhiên, giống hệt như thiên sứ, làm cho nữ nhân cuối cùng cũng nhân đem cục cưng ôm vào lòng, cô cẩn thận ôm nó ngủ, đứa nhỏ này, hiện tại là tất cả của cô, cũng là sinh mệnh của ngôi sao trên trời vẫn đang chiếu sáng ở bên ngoài, lúc này, phía bên trong, ấm áp dưới ngọn đèn vàng, một đôi mẫu tử bình yên ngủ, đêm, thực tĩnh lặng, tĩnh lặng. P/s Đây là truyện mình post, mình không phải tác giả !!
“Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ” là một tiểu thuyết ngôn tình xuất sắc của nhà văn Hạ Nhiễm Tuyết. Nếu bạn đã quá quen thuộc với những cuốn truyện “sủng ngọt” thì “Tay Ôm Con Tay Ôm Vợ” sẽ đem đến cho bạn những cảm xúc “ngược tâm” không thể tả. "Khi tôi yêu anh, anh không thương tôi, để đến khi anh yêu tôi, tôi đã không còn yêu anh. Lúc ấy, anh muốn tôi ra đi, tôi đi, nếu, anh muốn tôi trở về, thật có lỗi, đã đi xa rồi, trở về không được." Đó là tất cả những gì mà Diệp An An đã nói cùng Mục Nham, một lời tuyên bố dứt khoát của cô sau những chuỗi ngày cô phải sống trong đau khổ. Cô và Mục Nham đã kết hôn với nhau, không hẳn gọi là một cuộc hôn nhân đúng nghĩa, bởi vì trong lòng Mục Nham luôn tồn tại hình bóng của một người con gái khác. Sau những cố gắng của An An, Mục Nham cuối cùng cũng xiêu lòng và bắt đầu quan tâm đến cô nhiều hơn. Trớ trêu thay, đó cũng là lúc những sóng gió bắt đầu ập đến… Cố Nghê Y, người con gái đã khiến Mục Nham say đắm suốt mấy năm trời, đột nhiên trở về. Cô ta vô liêm sỉ không nghĩ đến việc Mục Nham đã có vợ, bất chấp mọi thủ đoạn để giành giật. Những màn kịch hết sức tinh vi đã diễn ra nhằm đẩy Mục Nham vào tròng. Cuối cùng cô ta cũng đạt được mục đích, đá An An ra khỏi cuộc hôn nhân mà cô đã vun đắp ròng rã suốt mấy năm. An An nén nỗi đau ký vào tờ giấy ly hôn, hụt hẫng rời đi mang theo cái thai mà đến chính Mục Nham cũng không hề được biết. Thế nhưng, Y Y nào đã chịu buông tha cho cô. Ả ta hại chết đứa con trong bụng cô, hại cô tuyệt vọng tìm đến cái chết. Trớ trêu thay, sau khi cứu được một chàng trai và đêm ân ái bất đắc dĩ, cô phát hiện ra mình đã mang thai, và chủ nhân của cái thai trong bụng cô…vẫn là một dấu chấm hỏi!
Trong một căn biệt thự hai tầng xa hoa, vắng lặng, bên trong một người phụ nữ đang tất bật làm việc, ngoài ra, không còn ai. Trên tường một chiếc đồng hồ cổ kiểu Châu Âu đã bạc màu thời gian, cho biết hiện tại là bảy giờ sáng. Tấm rèm cửa bằng lụa tơ tằm được mở ra, không khí buổi sáng sớm hết sức tươi mát tự nhiên, từng tia nắng sớm chiếu vào trong căn phòng, rất sạch sẽ không chút bụi phụ nữ đang chăm chỉ dọn dẹp vệ sinh, tất bật không lúc nào ngừng, nàng cẩn thận quan sát từng góc kẹt trong căn phòng, cho đến khi gặp chân một bức ảnh cưới rất lớn treo trên tường, nàng ngẩng đầu lên và đứng yên, đồng tử bắt đầu mất tập trung, người cũng thất đàn ông mặt áo cưới có khuôn mặt cương nghị lập thể hình khối, ngũ quan tuấn mỹ không gì sánh được, lông mày màu đen hình lưỡi kiếm, sống mũi cao thẳng, môi mỏng, đang mím chặt, vẻ lạnh nhạt, rõ ràng là ảnh cưới, nhưng là, nhưng người đàn ông trong ảnh không cảm nhận được sự vui mừng nào, hôn nhân là tốt đẹp và thiêng liêng, nhưng người đàn ông này hiển nhiên không cho là như vậy, nếu nhìn kỹ, có thể nhận ra được trong mắt người đàn ông này sự phiền chán cùng khinh thường. Từng cử chỉ biểu hiện của anh vừa gượng gạo vừa vô phản là biểu hiện cô gái còn lại trong ảnh, người con gái nhu mì có ngũ quan thanh tú, không thể nói là thật xinh đẹp, nhưng mà, làn da tinh khiết, trắng nõn bởi ánh sáng của ngọn đèn trở nên trong suốt, lông mi dài cong vút, cặp mắt to, trong sáng, nàng dựa người vào thân người đàn ông, đầu hơi nghiêng nghiêng, khóe miệng cong cong nụ cười ngượng phụ nữ nhìn nhìn, rồi cúi đầu, khe khẽ thở dài, sau đó cầm lấy khăn lau trong tay, đem theo một cái ghế. Đứng trên chiếc ghế nàng cẩn thận lau chùi bức ảnh cưới, lúc này ngọn đèn trong phòng chiếu sáng khuôn mặt người phụ nữ, nhìn kỹ, mới phát hiện người phụ nữ và cô gái trong bức ảnh chỉ là một người, cùng một khuôn mặt, nhưng không có sự ngượng ngùng lẫn hạnh phúc của cô gái bên trong ảnh chụp, mà là nét bi thương cùng cam đếm đếm ngày, đã một năm rồi, thời gian một năm, nhiều sự tình đã thay đổi, ví dụ như nàng hiện trong tay khăn lau, nàng rửa sạch tay, thay đổi bộ quần áo, đi lên phòng khách, bên trong phòng khách một chiếc bàn lớn bày đầy đồ ăn, nhìn thoáng qua, hóa ra là nguyên xi chưa động, nàng bước đi đến, trực tiếp thu dọn từng món từng món, gom hết thức ăn đổ vào thùng rác, xong xuôi, nàng mới ngồi trên chiếc ghế sô pha ở phòng khách, toàn bộ biệt thự chỉ có mình nàng, một sự tịch mịch không nói nên lời bao phủ toàn hồi sau, nàng đột nhiên đứng dậy, đi lên cầu thang, đứng trước cửa một căn phòng, cắn cắn môi, tay đặt trên vịnh cửa, sau đó, dừng lại, dường như đang cân nhắc xem nên đẩy hay không đẩy cánh cục, nàng quyết định đẩy cánh cửa bước vào, bên trong là một gian phòng ngủ, căn phòng được bố cục hai màu trắng đen, không có màu sắc khác, lộ vẻ u ám cùng thâm trầm, ngay cả chiếc giường cũng là màu xám, hết sức cứng rắn, giống như bản thân của anh ta đi vào, ngồi lên trên giường, ngón tay lướt lướt không ngừng trên giường, nàng nằm úp người lên trên mặt giường, nghe thấy mùi cơ thể anh , mùi cỏ xanh nhàn nhạt, mùi đặc trưng riêng của Diệp An An, không là cô nhi, thế nhưng cũng không khác gì, nói trắng ra là một đứa bé bị cha mẹ mình vứt bỏ, nàng không có kí ức thời ấu thơ, cứ xem như là nàng bị vứt bỏ đi, nàng từ nhỏ lớn lên ở trường Dục Ấu Viên, nàng không biết tình yêu của cha, cũng không biết cái gì gọi là tình thương của mẹ, càng không biết đến cái thứ gọi là gia nàng từ nhỏ đã không làm nũng, không được sung sướng, trong thế thái nhân sinh thất thường, ân huệ ban phát, nàng không được lớn lên trong tình yêu thương ấm áp, thế nhưng, nàng vẫn vui vẻ, trong mắt mọi người nàng càng kiên cường và lương thiện hơn.
đọc truyện tay ôm con tay ôm vợ